Bữa cơm trưa hôm đó mọi người quây quần, sắc mặt vợ chồng Âu Dương lão nhân cho đến tả hữu song sát đều hoang mang khó coi. Riêng Diệp Phương Thành vẫn trầm lặng như vậy. Cuối cùng, ta mới mở lời, cúi mặt thú nhận:
- Mộc tiền bối, thật ra… ta chính là quý phi đó… – Đằng nào ta cũng không nghĩ giấu nữa.
Nào ngờ lời thú nhận của ta khiến cặp vợ chồng họ sốc nặng, Âu Dương lão đạo phun hết thức ăn trong miệng ra, còn Mộc nương chịu thêm một đả kích, suýt đã ngất đi. Bà dựa vào vai phu quân của mình định thần.
- Ngươi… ngươi… – Âu Dương lão nhân thay thê tử của mình phản ứng – Tiểu Ly, ngươi chính là cái công chúa Tùy quốc… chính là cái gì đó quý phi? Ngươi là kế mẫu của Thành Nhi? – Nói đoạn lại hung hăng nhìn sang tả hữu song sát – Các người cũng đã biết trước nhưng còn giấu?
Cặp tả hữu song sát sống chết biện minh:
- Lão gia, chúng ta hôm đó cũng không biết nương tử là ai, không nghĩ là nàng…
- Đúng vậy, lão gia, chúng ta cũng chỉ hùa theo người nha
Âu Dương lão nhân lại ngộ ra điều gì, quay ra nhìn Diệp Phương Thành chằm chặp:
- Vậy… vậy ngươi cũng đã biết mà còn… Chưa kể… sau này còn giấu ta… nàng… nàng là kế mẫu của ngươi, chuyện này sao có thể? – Giọng Âu Dương lão nhân cũng run rẩy.
- Lão gia, dù sao cũng đã bái đường, cũng đã động phòng, thiếu phu nhân mới danh chính ngôn thuận là thê tử của điện hạ! – Hắc y nhân bên phải vội đỡ lời trong khi chủ nhân của gã còn chưa nói gì.
- Đúng vậy, xuân dược là do người hạ mà… nhưng dù sao thiếu phu nhân với điện hạ rất đẹp đôi, phù hợp hơn là sánh với hoàng đế bảy mươi tuổi tàn tạ kia… – Hắc y nhân bên trái hào hứng.
Hai kẻ này tung hứng thêm một hồi, cùng Âu Dương lão nhân lời qua tiếng lại, đổ lỗi cho nhau, quên mất chuyện quan trọng và cấp bách hơn là đối phó với tình thế éo le kia. Liệu đây có phải một bước đòn của Diệp Đông Doanh.
Nhưng rõ ràng ta thấy kì lạ, Diệp Đông Doanh chỉ thấy Thần Hi xông vào cứu, làm sao hắn biết Diệp Phương Thành cũng liên quan, chẳng lẽ muốn vơ một mẻ cá lớn?
Một hồi sau, thấy mấy người kia quá ồn ào vượt quá sức chịu đựng, Diệp Phương Thành đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng bỏ đi, giống như muốn tìm kiếm một chỗ yên tĩnh.
…
…
[--Phân cách tuyến--]
Kinh thành Đông quốc, một phủ viện bí mật của nhị hoàng tử bên ngoài hoàng cung…
Lúc này trong mật thất nằm sâu dưới biệt viện, được thiết kế như một hang đá kì dị để luyện công, có hai bóng người. Một là Diệp Đông Doanh đang ngồi xếp chân tu luyện, đả thông kinh mạch, hai là một bóng người trùm áo choàng đen kín mít, hình dạng không xác định, ma ma quỷ quỷ, kẻ này đang đứng bên cạnh quan sát Diệp Đông Doanh.
Kẻ kia cất giọng trầm trầm yêu mị, nghe âm điệu đoán rằng người này là một nam nhân:
- Điện hạ, xem ngươi đã bình phục rất tốt, không những vậy còn thay da hoán cốt, từ mai không cần đến đây, ngươi có thể yên tâm lo việc của mình…
Kẻ này chính là độc sư kì bí từ Tây vực Diệp Đông Doanh mời được, một điều kì lạ là kẻ này lại dễ dàng đồng ý hơn hắn tưởng. Không những cứu hắn từ cõi chết trở về, còn dùng bí pháp giúp hắn hồi phục nhanh chóng, công lực tăng thêm vài phần.
Diệp Đông Doanh ngừng luyện công, cảm thấy trong lòng bàn tay lúc nào cũng có sẵn luồng kình lực mạnh mẽ, có thể một chưởng đánh bay hang động bằng đá kiên cố này. Được trở nên mạnh hơn làm hắn vô cùng cao hứng.
- Độc sư, ngươi hết lòng vì ta như vậy, sau này có thiên hạ ta sẽ không bạc đãi ngươi!
- Tạ ơn điện hạ! – Kẻ kia nói vậy nhưng trong lòng thầm suy tính chuyện khác, hắn bây giờ đã trở thành một kẻ bất lão bất tử, thử hỏi còn cần cái gì trên đời? Thứ hắn muốn lại là cái khác.
- Độc sư, ở trong hang động này bí bức như vậy, tại sao ngươi vẫn không bỏ áo choàng ra? – Diệp Đông Doanh nhắc nhở, mấy lần đều muốn xem diện mạo của kẻ này nhưng hắn đều từ chối. – Chẳng lẽ việc xuất hiện trước mặt ta còn khiến ngươi lo ngại? Ngươi không thực sự tin tưởng ta?
Lúc này kẻ kia đành dùng giọng thật tâm nói thẳng: