Thần Hi đã bước đến bên cạnh, kéo tay ta lại chỗ Diệp Phương Thành.
- Yến Minh Cơ, à không, Tiểu Ly, nghe đây, ngũ ca thực sự có tâm ý với ngươi, hãy nghe y nói đi!
Ta còn chẳng nhìn biểu cảm của Diệp Phương Thành, đột nhiên vươn tay, tát vào mặt Thần Hi một cái.
- Ngươi là cha của ta sao? Đến lượt ngươi sắp xếp cho ta sao? Ngươi bảo ta đi theo nam nhân nào là ta phải đi theo sao? – Ta phẫn uất nói.
Ta lập tức hướng Diệp Phương Thành, đơn thuần ngắn gọn nói:
- Ngũ hoàng tử, ta muốn nói chuyện riêng với hắn một lúc, cảm phiền…
Diệp Phương Thành nhìn ta, trong chớp mắt, lạnh buốt trên gương mặt và ánh mắt gia tăng, truyền cho người khác cái hàn băng lạnh lẽo của mình. Lại là biểu cảm “nhiệt độ về âm” này.
Rồi y cười.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy y cười!!!
Dù chỉ là một nụ cười thoáng qua, nhưng không hề giản đơn, ta còn nghĩ Diệp Phương Thành cả đời không cười…. Mà lần này hắn cười, lại không giống như nụ cười vui vẻ, giống như cười chế giễu hơn, chế giễu hoàn cảnh trước mắt mình… Điều dó khiến người khác không tưởng đến…
- Được! – Y một lời lạnh nhạt nói, xoay người, bóng trắng nhanh chóng rời đi.