Ta đang cố chạy nốt khoảng 30 chương cuối của truyện này đây ~.~ Sau đó là chạy đoạn kết Âu Lạc Chi nữ, Ngọc trai đen,….
_________
[ Tây Đô, Đông quốc.]
Phủ thái thú.
Ba bốn ngày nay, nhị hoàng tử Diệp Đông Doanh đã đại giá đến đây, trên danh nghĩa thống soái đại quân, điều động và chấn chỉnh lại quân đội phía Tây. Hành trình của hắn đang dần hướng lên phía Bắc, mục đích lớn nhất là truy quét hoàng tử phản quốc Thần Hi.
Thái thú Tây Đô chỉ biết răm rắp nghe theo lời hoàng tử, bởi lẽ cả thiên hạ đang xưng tụng hắn chính là bậc đế vương tương lai. Xem xem, cả binh quyền của tứ hoàng tử, hoàng đế cũng tự nhiên tước về cho hắn. Trước nay, thái thú mới chỉ diện kiến nhị hoàng tử vài lần, thấy hắn dung mạo anh tuấn chính trực, phong thái điềm đạm như nước, vốn không có gì đáng chê trách, người như vậy có lên làm hoàng đế ắt cũng xứng. Nhưng đợt này đến đây, nhị hoàng tử như thay đổi hẳn, tính tình bất ổn, hỉ nộ thất thường, ánh mắt ghê sợ hơn rất nhiều. Nhị hoàng tử sai thái thú chuẩn bị một biệt uyển tách biệt với các khu khác trong phủ, không cho kẻ lạ lai vãng. Dường như ngày ngày điện hạ ở trong đó, theo hầu chỉ có mỗi tên thuộc hạ thần bí trùm áo choàng kín mít. Mỗi đêm, hoàng tử sai chuẩn bị rất nhiều phụ nữ, nói là để hầu hạ, nhưng buổi sáng hôm sau lại không còn thấy bóng dáng bất cứ cô gái nào. Thái thú dĩ nhiên nghi hoặc, nhưng không có gan lớn dị nghị…
Trong căn mật thất biệt uyển.
Diệp Đông Doanh vì muốn cấp tốc luyện công phu, học theo gã độc sư Tây vực kì bí kia luyện một thứ tà thuật nghịch đảo kinh mạch. Cũng chính vì hắn sẵn có dã tâm và tham vọng, luyện tà công càng nhanh, càng đạt và càng luyện càng thay đổi tâm tính, trở nên nửa người nửa ma. Tuy vậy, hắn rất hài lòng với thành tựu của mình, giờ hắn đã mạnh lên mười lần, kể cả tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử và bát hoàng tử liên thủ cũng không còn là đối thủ của hắn…
Đáng tiếc, hắn vì tham vọng, thù hận mờ mắt mà đã chủ quan, không còn mấy chú tâm đến kẻ độc sư kì bí kia – Trác Tử Cuồng.
Diệp Đông Doanh sau khi hoan hợp và uống máu của ba thiếu nữ xong, công phu lại tăng lên một phần, hắn mắt đỏ ngầu như máu, cười ngạo nghễ ném xác ba nữ nhân ra bên ngoài cho thuộc hạ thu dọn…
Trác Tử Cuồng – kẻ vẫn giấu danh tính của mình, chỉ xưng là Uất tiên sinh, lúc này nhàn nhã bước vào tán dương:
- Công phu của điện hạ đã đạt đến gần cảnh giới, tại hạ không còn gì chỉ bảo…
- Tiên sinh, ngươi nói xem, ta còn phải luyện bao lâu nữa? Làm sao có thể bất lão bất tử?
- Điện hạ, người chỉ cần luyện thêm mười ngày, tốn khoảng ba mươi mạng nữ nhân nữa là đạt đến cảnh giới cao nhất rồi… – Trác Tử Cuồng nói hờ hững bóng gió, khó phân biệt thật giả – Có điều, ở cảnh giới cuối cùng, uống máu được nữ nhân mình hận nhất, sẽ tăng trưởng công phu khôn lường…
Diệp Đông Doanh trầm ngâm, nữ nhân hắn hận nhất ư? Yến Minh Cơ lẳng lơ đó? Nữ nhân khiến hắn trên danh nghĩa bại trước Thần Hi và suýt mất mạng…
- Điện hạ có phải từng nhắc đến một nữ nhân phản bội người? – Trác Tử Cuồng thâm ý nói – Có phải rất hận nàng, và hận đám nam nhân của nàng không?
- Đúng vậy! – Diệp Đông Doanh nắm chặt tay đấm xuống bàn đá, chiếc bàn vỡ tan thành từng mảnh, mắt hắn càng đỏ quạnh lên - Ta phải báo thù, giết chết bọn chúng, ta sẽ không để yên cho Yến Minh Cơ, không buông tha cho Phương Thành hay Thần Hi, bọn chúng không chỉ là kẻ địch đe dọa đến ngai vàng của ta, mà còn khiến ta vô cùng chướng mắt!
Trác Tử Cuồng trong lòng thầm cười, xem ra Diệp Đông Doanh này có một phần giống y, hận một người đàn bà, hận thiên hạ đến phát điên. Tốt lắm, hận đi, giết hết anh em của ngươi rồi tự hủy hoại mình bởi thứ công phu tà công này, con cháu của Diệp Hân Dịch sẽ chết hết, thiên hạ của hắn sẽ chìm trong vũng máu, đây mới gọi là trả thù cho việc hắn và Vân Linh tư thông hãm hại Trác Tử Cuồng y. Cuối cùng chỉ có Trác Tử Cuồng y được ngạo nghễ cười mà thôi…
- Tiên sinh, ngày mai ta muốn xuất phát!
- Khẩn cấp như vậy sao?
- Bí mật hành động lần này, ta muốn đối phó với Diệp Phương Thành trước, muốn dẹp bỏ cái gai này trước… Còn nữa, ta muốn đem người đàn bà đáng hận đó về đây luyện công!
…
…