Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 141

Diệp Phương Thành giống như một cái kén ấm áp, và giá như ta cứ ngủ mãi trong cái kén đó, thì cả đời này đã vô lo vô nghĩ…

Mùa thu qua, ta bớt ngây ngô hơn nhưng càng lười nhác hơn, tuy Diệp Phương Thành nói là cần phải đi lại nhẹ nhàng, nhưng ta chỉ muốn ngồi một chỗ. Mỗi khi ta nhăn mặt, y cũng không ép buộc ta nữa…

Buổi tối lúc ta ăn điểm tâm thì y ngồi khâu giày. Ta hỏi y tại sao nam nhân lại làm việc này, bên mấy nhà xung quanh đây, nam tử hán chỉ đi làm về, ăn cơm, uống rượu là lên giường ngáy khò khò. Y lại làm từ đầu đến cuối, y càng làm nhiều, mấy bà thím hàng xóm càng chê ta vụng về, lười nhác, chỉ được cái tốt số.

Diệp Phương Thành chỉ bảo, nam nhân làm việc này không có gì đáng xấu hổ, nam nhân phải làm nhiều hơn nữ nhân, con người nên làm những việc mình thích, đừng gượng ép bản thân. Mấy đôi hài y mua bên ngoài về cũng rất đẹp nhưng y chê chúng may chưa được khéo, lớp vải lót lại không mềm mại như ý.

Cuối cùng y cũng khâu xong một đôi hài nữ nhìn rất tinh tế, ta cao hứng vội đến gần y đòi lấy, vì ta nghĩ nó nghiễm nhiên thuộc về ta rồi. Thế mà Diệp Phương Thành hôm nay lại biết ra điều kiện, nói rằng ta không tập đi lại thì đôi giày sẽ không thuộc về ta nữa. Tập đi lại cũng được, không sao, thế là ta gật đầu đồng ý.

Lúc y ngồi dưới đất xỏ thử giày cho ta, ta chăm chú ngắm nhìn y từ phía trên xuống. Gương mặt y thật đẹp, thật dễ nhìn, so với nam nhân xung quanh đây ta từng nhìn thấy, có phải y dễ coi hơn họ mười lần không?

Nam nhân thôn xung quanh, không có ai cao ráo thanh thoát, không có ai có vẻ lạnh lùng ẩn nhẫn như y. Phu quân của ta đúng là cực phẩm như mấy bà cô, bà thím kia nhận xét…

Người tốt này là phu quân của ta, của ta… nghĩ đến đây, tâm trạng ta lâng lâng rất tốt…

Diệp Phương Thành xỏ giầy xong cho ta, ta vui vẻ đứng dậy đi đi lại lại, giày thật ấm, thật êm. Ta xoay xoay vài vòng, bỗng nhiên chân vấp vào nhau, gương mặt y chợt biến sắc, thân thủ linh hoạt lao đến đỡ ta.

Gương mặt y xám xịt vẻ còn đầy lo lắng, lại nhìn ta như thầm trách ta không cẩn thận. Ta nhìn gương mặt lạnh như tiền bỗng nhiên biến sắc thật thú vị, thật đáng yêu, ta há miệng nheo mắt cười hì hì, vẫn ôm chặt lấy y.

- Tại sao không cẩn thận như vậy? Ta đã dặn… – Y trách móc, lúc này ta cảm thấy Diệp Phương Thành lạnh lùng sắp bị ta biến thành ông già thích càu nhàu.

- Phu quân, chỉ cần có ngươi, suốt đời ta không cần cẩn thận! – Ta vô tư nói.

Diệp Phương Thành im lặng một lúc, giống như không còn biết nói gì đỡ lại ta. Như vậy không tốt sao, y thấy phiền phức vì ta sao? Mặc kệ, ta biết y sẽ không dám rời bỏ ta đâu, ta thích ỷ lại vào y như thế.

A, đừng làm gương mặt trầm ngâm khó coi thế, ta thích gương mặt với cảm xúc biến đổi của y, ta chuyển sang nhìn chằm chằm vào mắt y, mắt ta ngây ngốc như thỏ non, muốn y chú ý một chút…

Khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau… rồi Diệp Phương Thành bỗng rời ánh mắt đi, gương mặt y hình như hơi ửng đỏ. Ý, thế là sao? Biểu cảm này là sao? Nhưng ta cảm thấy rất rất đáng yêu, muốn cắn một cái.

Vì vậy ta vươn người, bất ngờ hôn rồi cắn lên má y một cái.

Y giật mình. Oa Oa, thực có sự biến đổi…

Mắt y thấp thoáng sự lúng túng, mở giọng mắng mỏ ta:

- Nàng… lại học theo ai vậy? – Y thầm ám chỉ có phải ta lại học theo mấy bà thím, bà chị xui dại điều gì không.

- Không có… là ta muốn … cắn ngươi đó….! – Ta hồn nhiên nói, trong lòng cũng lâng lâng vui vẻ.

Y buông ta ra và nói rằng đi trải nệm cho ta ngủ, ta nghĩ rằng y giận nên lon ton theo sau.

- Phu quân, ngươi giận à?

Y im lặng không nói, quay lưng về phía ta, chẳng lẽ chuyện cắn y vào mặt một cái lại nghiêm trọng đến thế? Ta làm sai rồi. Nghĩ đến chuyện bấy lâu Diệp Phương Thành không hề làm mặt lạnh với ta, bây giờ bỗng dưng như vậy, có khi nào y đã chán ghét ta. Ta bỗng thấy tủi thân và ấm ức.
Bình Luận (0)
Comment