A, cái gì mà nhi thần, chẳng phải là con trai sao? Tức là…
Ta… ta gả cho ông già của hắn… trời ơi, tên này nhìn thế nào cũng phải hai mươi, vậy ông già của hắn bao nhiêu tuổi rồi?
Dù là soái lão gia nhưng tuổi tác như vậy còn gì đáng mộng tưởng?
Ta cười khổ, chuyện gì không chú ý đến, lại chú ý đến tuổi tác của phu quân…
- Này, ngươi mười bảy, mười tám tuổi đi, còn nữa, ngươi là con trai cả đi, như vậy thời này cha ngươi lập gia thất sớm thì cũng chỉ ngoài ba mươi đi ~.~!
- Nương nương, nhi thần chỉ là lão bát, năm nay vừa hai mươi, phụ hoàng năm ngoái vừa mừng thượng thọ… – Đôi mắt đó tạm chưa hết ý cười, có điều âm ngoan vô biên.
Thôi bỏ đi, vận kiếp của ta lại gả cho một ông già bảy mươi xuân xanh? Vậy là phu quân già nua của ta không được xếp vào danh sách tuyến nhân vật soái ca của ta rồi…
Ta ngơ ngẩn xong, vừa quay sang hắn, đã bắt gặp ánh mắt nửa đùa nửa tàn ác, muốn làm một ma đầu lãng tử sao? Chính là để người ta hưởng thụ cái đẹp mà trong lòng vẫn rét run…
- Được chưa? Nương nương, bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi là ai?
Hứ, ta có nói ngươi tin được sao? Đừng tỏ ra mình nguy hiểm cậu bé, các ngươi là người cổ đại, dù sao cũng không tưởng tưởng nổi thân thế của ta…
- Này con trai… – Ta vẩy vẩy bàn tay – Quý phi nương nương của ngươi đến từ nơi hiện đại cách ngươi muôn trùng về không gian và thời gian, ngươi không thể tưởng tượng được…
Nói đến đấy, ta chột dạ, sợ rằng ánh mắt nguy hiểm của hắn sẽ tức giận, bởi vì những lời ta nói giống như là đang bịa đặt cợt nhả. Nhưng kì lạ, hắn không có đến một tia tức giận, chỉ dùng đôi mắt mê hồn suy xét ta, đôi con ngươi tinh túy khẽ lay động, trong chớp mắt thấy trong đó như có muôn trùng núi cao, vực sâu, rồi lại là đại dương… ai da, nói chung là thâm thúy vô biên…
- Ta nói thật thì ngươi cũng không tin mà…
- Cũng có thể tin! – Hắn đáp.
Này này, hắn nói là hắn tin, hắn không phải là kẻ con nít dễ lừa, vạn phần ta không cho là như thế. Có điều giống như chơi một trò chơi, mà hắn đang thắng thế…
- Tại sao ngươi tin?
Yêu thần nháy mắt nghĩ cái gì đó rồi vui vẻ đáp lại, một ngón tay tự lướt qua đôi môi của mình.
- Nương nương hôn nhi thần một cái vào đây, ngươi liền biết đáp án!
Ta sặc chết. Đây là loại người gì? Da mặt làm bằng gì? Này còn xưng là nhi thần…
Đôi mắt đen tuyền thăm thẳm một chút đắc ý. Hứ, tưởng ngươi giỏi sao, hôn ngươi một cái? Ta không để ngươi đắc ý, ta để ngươi sốc đến ngã ngửa, ngươi nghĩ ta là ai.
Ta nhanh chóng vươn cổ lên, cười đến thập phần quyến rũ mê hoặc:
- Hi Nhi, để nương nương yêu thương con một cái!
Môi của ta lướt qua môi hắn, nhẹ như chuồn chuồn vờn nước, khoảnh khắc đó trấn an bản thân, ta coi hắn như mèo Mi Mi ở nhà, hoặc là thằng bé một tuổi bụ bẫm xinh đẹp. Này, đừng trách ta lỗ mãng, tại ngươi vô liêm xỉ, đây là cuộc chiến da mặt ai dày hơn…
Dù sao ngươi cũng là soái ca, một chút như thế, lại không tính là nụ hôn… mà có tính thì cũng không thiệt thòi cho ta. Ta, chính là đang sưu tập tư vị soái ca trong chuyến phiêu du này…
Tuy là nói vậy, nụ hôn của ta dành cho hắn chỉ chưa đến 0,05 giây ta đã lui lại…
- Nói đáp án! – Ta đưa tay lên miệng chùi, giống như tỏ ra thanh cao một chút.
Loại người này, giống như vừa thích đùa cợt nữ nhi, lại vừa nham hiểm khó lường…
- Mẫu thân của ta cũng từng nói những lời tương tự như vậy! – Hắn bình thản đáp, không giống như đùa cợt.
Không lẽ, có tiền bối xuyên không trước ta? Ha ha, mẹ hắn cũng xuyên không? Dù sao chuyện này cũng không còn hiếm lạ.
- Hi Nhi, cho nương nương gặp mẫu phi của con! – Ta thầm nghĩ, nhất định sẽ có chuyện để trao đổi.
- Được! – Hắn rất vui vẻ mà nhận lời.
Ta đang híp mắt cười, đột nhiên cảm thấy một bàn tay siết chặt vào cổ, nháy mắt tức thở. Yêu thần muốn giết ta. Tại sao?
- Ngươi… ư… ư… – Ta khó nhọc nói.
- Nhi thần tiễn người xuống tuyền đài, tương ngộ cùng mẫu phi của nhi thần! – Hắn đùa mà như không đùa, lực ở cổ tay vẫn gia tăng.
- Không….đ…ùa nữa…ư! – Ta vùng vẫy, giẫy dụa, mặt ta hẳn là đã xám xịt.
Nháy mắt sau, hắn cho ta một cái lý do hợp tình hợp lý hơn:
- Bản điện hạ bây giờ không đùa với ngươi! Ta không nghĩ hoàng đế Tùy quốc lại tìm cách này để bội ước, có điều, dù thế nào ngươi cũng là người thừa…
Ôi, ta cảm thấy hắn sẽ giết ta rất êm gọn rồi phi tiêu, ta không hiểu mấy, cái gì mà bội ước. Chẳng lẽ hắn có thỏa thuận gì với Yến Minh Cơ và hoàng đế Tùy quốc khỉ gió nào đó? Ôi, thật khổ cho ta kết thúc sớm như vậy… Hắn biết ta không phải cô công chúa hay quý phi đó rồi liền không tiếc công nhổ sạch cỏ.
Yêu thần, ngươi còn phải cho ta nói chuyện đã chứ? Còn chưa làm rõ ràng mà…
Ngay trong lúc ta ở giữa ranh giới sự sống và cái chết, yêu thần đột nhiên buông tay…
Ta ho sặc sụa, một hồi lâu mới khôi phục hô hấp.