Thôi chết, ta quên, Mộc nương đã hạ xuân dược… cái này, chẳng nhẽ cũng hạ xuân dược cho y….
Không được, ta lập tức lùi lại, đứng cách y càng xa càng tốt. Ta còn vơ lại cái thắt lưng, buộc buộc thắt thắt y phục lại cẩn thận rồi lui về góc phòng đối diện.
Nóng quá… Có cái gì đó lan khắp người, không giống nóng bình thường, mà mỗi lúc một nhanh thiêu đốt, chân tay đứng ngồi không yên.
- Diệp Phương Thành, mau giải phong bế võ công nhanh, mau đưa ta ra khỏi đây! – Ta sốt ruột thúc giục.
- Im lặng! – Nghe thấy tiếng y nghiêm giọng.
Cái gì chứ? Thị uy sao? Còn bảo ngươi là cao thủ, cũng phải bó tay sao?
Chính là lúc ta đảo mắt qua y, cơ thể ta lại như có một cái gì đó ma xui quỷ khiến, nhìn thấy nam nhân mà giống như là đang trên sa mạc nhìn thấy nguồn nước, rất muốn chạy đến…
Không, không! Ta niệm Phật, ta niệm Phật!
Niệm được hai câu thì đột nhiên bứt rứt khó chịu, tay không tự giác đưa lên nới lỏng y phục một chút cho đỡ nóng. Quay sang nhìn y, thấy mồ hôi chảy thành dòng, ướt đẫm mái tóc đen. Một giọt mồ hôi chảy từ trên trán xuống, qua sườn mặt tuấn tú, chảy xuống cổ.
Bất giác ta nấc cụt, không thể dời đi ánh mắt…
- Chết tiệt, ngươi còn không mau lên! – Ta quát lớn ầm ĩ.
Ta biết bình thường nhờ vả người khác bằng cái giọng đó là không phải phép, nhưng tình trạng này rất nguy cấp, nếu y không muốn cùng ta bất tắc dĩ làm ra cái chuyện đó thì phải nỗ lực lên chứ… Ta dù thế nào cũng từng là kế mẫu của y…
Mà hình như y cũng lực bất tòng tâm rồi, gương mặt băng lãnh của y ngày càng khó coi…
Hơi thở của y cũng như ta, không còn tự chủ được nữa.
Rất nóng… Ta nhìn đến cái bàn cạnh giường, a, nước! Uống một chút nước cho tỉnh táo.
Ta từng bước nhón chân đến, vươn tay vơ lấy cái bình, tu một hơi lớn.
Chết tiệt, cay quá, không phải nước, là rượu, còn là rượu rất nặng!
Thôi xong… Ta không những không dễ chịu hơn, mà cổ họng còn bị thiêu đốt, hơi nóng bốc lên tới đỉnh đầu, hai tai như phun ra khói… Đầu óc ta choáng váng kinh thiên, bước đi lảo đảo thế nào lại vấp ngã sõng soài, trước mặt y vài bước chân…
Ta nằm ngửa, hai mắt đờ đẫn, hơi thở dồn dập, khuôn ngực đẫy đà phập phồng…
Vì cú ngã rầm của ta khiến Diệp Phương Thành vô thức mở mắt. Hình ảnh yêu diễm mị hoặc của ta đập vào mắt y, con ngươi xám tro nhạt màu cũng tối sầm lại, y quay đầu đi không nỡ nhìn, tuy nhiên, y dường như cũng rất nóng, rất bứt rứt…
Đầu óc ta mê man, ta nghĩ mình có thể vì sự hành hạ này mà chết mất. Trong vô thức ta thấy Diệp Phương Thành, chỉ nghĩ đến đó là cứu tinh, chỉ nghĩ đó là nước, còn ta sắp khát đến chết…
Không tự chủ vươn ra bàn tay trắng như ngọc nõn nà, ta túm lấy một góc vạt áo của y. Điều đó khiến y giật mình, định gạt tay ta ra nhưng lại chạm vào da tay ta.
Y sững sờ, lúc tiếp xúc rất nhỏ đó, cả hai chúng ta có lẽ đều cảm thấy như điện giật…
Dễ chịu quá… Tay của y, giống như một cái gì đó trái chiều hút lại, cũng làm chỗ ngón tay tiếp xúc thoải mái hơn, ta liều lĩnh vươn tay hơn một chút, bám lấy cổ tay y, rồi cánh tay dài chắc chắn, vươn người ngồi dậy một chút…
Hai mắt ta mơ mơ hồ hồ, mê mị nhìn y… Người này thực đẹp a, thực ngon a, ta đang rất nóng, đang rất khát…
Đôi mắt y nhìn ta chằm chằm, cũng không còn lãnh đạm được nữa… Y đang bối rối…
- Thỏ non đừng sợ, ta sẽ không ăn thịt ngươi! – Ta mất ý thức cười cười cợt cợt.
Bàn tay mạnh dạn vươn đến chạm vào gương mặt đẹp đẽ ấy, cảm giác rất chân thật, ngươi không phải cái poster trai Hàn Quốc, có cảm giác rất chân thật, ta muốn tiếp tục sờ sờ…
Chẳng hiểu sao, càng sờ, ta càng thấy thoải mái, không nhịn được, ta thêm một tay nữa túm lấy y, không biết rằng y cũng đã nhẫn nại đến cực điểm…
Ta còn muốn cọ cọ thân hình trong lòng y… không hiểu sao ta lại nghĩ như vậy…
- Ta nóng quá, ngươi thật dễ chịu! – Miệng ta như yêu kiều rên khẽ…
Trong khoảnh khắc cuối cùng lấy lại lý trí trước sự khiêu khích liều mạng của ta, y vung tay đẩy ta ra, lực không đến nỗi thô bạo nhưng bản thân ta lúc này lại mềm yếu không xương, vì thế ta nhanh chóng ngã trở lại mặt đất.
Ta nằm dưới mặt đất, ánh mắt có phần ai oán nhìn “chiến lợi phẩm” phản lại mình. Ta thở gấp, nóng, khó chịu tưởng chừng có thể sắp thổ huyết, đứt mạch máu não mà chết… Tại sao ta phải chịu sự hành hạ dai dẳng này…
Một chút ý thức lấy lại, ta nhớ mình bị trúng xuân dược…
- Phương Thành… cầu ngươi… đánh cho ta đến ngất đi… ta… không chịu được! – Lúc này ta chỉ còn nghĩ ra hạ sách này, không biết có cứu được ta không.
Ta cực nhọc khẩn cầu, dường như y cũng có chút động tâm, y vươn đến bàn tay, có lẽ muốn điểm huyệt cho ta ngất đi…
Ánh mắt ta mê muội cầu xin, hơi thở khó nhọc, đến mức cái miệng nhỏ nhắn, cái môi hồng hồng cũng phải hé ra để thở…
Bỗng trước mắt ta, bàn tay y chợt ngưng lại…
Ta sắp không chịu được a, ngươi còn đợi cái gì mà không mau điểm huyệt…
Trước đôi mắt mê man của ta, bỗng một thân ảnh to lớn che khuất tầm nhìn, phủ lên người ta…
Cái miệng hé mở của ta đột nhiên bị một đôi môi xa lạ che lấp…
Quá muộn rồi!
[Lửa bén vào xăng làm cháy bùng lên, là tại xăng hay tại lửa?
Ta không biết, chỉ là nghiệp chướng, hay là lỗi của ta đã cầm một miếng ngọc?]
…
…
Thật dễ chịu… dưới sự dẫn dắt của xuân dược, ta chủ động đáp lại y, cả hai kẻ có lẽ đều ngô nghê trong mấy chuyện này bỗng trở nên vô cùng nồng nhiệt…
Ta vươn tay bám lấy cổ y kéo xuống, mà thân thể rắn chắc của y cũng áp sát vào ta…
Môi lưỡi của chúng ta quấn quýt, rượt đuổi, dường như cơn khát vơi đi một chút, nhưng lại thấy không sao đủ được…
Mà bàn tay của y cũng không còn an phận, từ lúc nào đã hấp tấp xé bỏ từng lớp y phục rườm rà trên người ta, vuốt ve, rong ruổi… Sau đó đôi môi của y cũng rời khỏi môi ta, hôn dần xuống, cùng với đôi bàn tay châm lên những ngọn lửa xa lạ khác…
Ta chìm vào mê ly, cũng không có phản kháng, ngược lại cảm thấy rất thích… Thậm chí mỗi khi dòng điện tê dại truyền lên não, cổ họng ta còn tự ngâm nhẹ những âm thanh yêu kiều…
Rồi ta cũng không thua kém, cũng bắt chước theo, bàn tay ở trên người y sờ loạn…
Cho đến khoảnh khắc mạnh mẽ thay đổi con người ta, đau đớn có làm cho ta thanh tỉnh trong chốc lát, nước mắt trong suốt trào ra, nhưng một lúc sau cũng không còn nghĩ được nhiều, chìm vào ý loạn tình mê…