Có 4 anh soái ca, nhưng sau này Cơ Nhi chỉ yêu 1 người thôi, hé hé ^^!
Ơ, vậy là sao? Tên Diệp Đông Doanh này có giao tình với Yến Minh Cơ từ trước, nếu biết là nàng chắc chắn sẽ không xuống tay sao? Vậy là ta đã phóng đại độ xấu xa của hắn à?
Không không, ta không phải nàng ta, quan tâm gì đến giao tình đó, kể cả trước đây họ có yêu nhau đi chăng nữa, đừng mơ ta sẽ thay nàng ta báo ân tình >”
Dẫu thế nào, ta vẫn có một linh cảm xấu với tên nhị này, thủ đoạn như vậy, so với Hi Nhi có phần khó chấp nhận hơn, mà ai biết, hắn so với tên bát yêu thần đó có nhẫn tâm hơn, vì thiên hạ sẽ bỏ giai nhân, thậm chí lợi dụng giai nhân làm công cụ, mà ta ghét nhất đàn ông bội bạc, chưa kể đến, bị nam nhân lừa tình sẽ không dễ chịu gì… Tinh thần ta cảnh giác cao lắm ~.~
Cho nên muốn bà cô này động tâm, phải là một soái ca siêu cấp, nhu tình vô biên, vì ta có thể sinh sinh tử tử …
- Cơ Nhi! – Đột nhiên ta thấy tiếng gọi, giật mình thoát khỏi ngơ ngẩn.
Nhị hoàng tử gọi ta? Còn gọi là Cơ Nhi thân mật như vậy? Ta thấy thực sự không quen, mà nó cứ chướng tai kiểu gì. Các người xem, vài lúc trước hắn đối với ta còn nhường nhường kính kính, giữ lễ như với mẫu hậu, bây giờ lại muốn chuyển sang suồng sã thân tình, có chút bất hợp lý… Giống như đánh tráo nhanh thủ đoạn và bộ mặt…
Hi Nhi cũng gọi ta như vậy, nhưng ngay từ đầu ta và hắn đã nửa đùa nửa thật, dẫu sao ta còn có thể chấp nhận được… Diệp Đông Doanh gọi như vậy, ta thấy gớm gớm, mà ta thực sự đâu phải Cơ Nhi của hắn, kể có giao tình, thì hắn cũng chỉ hướng đến Yến Minh Cơ đã không còn tồn tại kia.
Vì thế ta phũ phàng nói:
- Này hoàng tử, ta chẳng biết trước đây ta và ngươi là cái thể loại gì, mà ta cũng không muốn để tâm nữa, cho nên đừng gọi ta kiểu như thế!
- Ngay cả việc tìm hiểu chuyện trước đây cũng không muốn? – Diệp Đông Doanh nhiều phần thất vọng nói – Nhưng …nếu thực sự là nàng, ta lại muốn như lúc trước…
- Thôi ngay! – Ta bồn chồn nói – Ta cảm thấy như bây giờ tốt lắm, ngươi có nể nang chuyện cũ thì mau thả ta ra, ta không muốn can hệ gì đến quyền lực và chính trị, chỉ muốn đi ngao du sơn thủy!
- Không thể! – Hắn bình tĩnh nói như không – Vì nàng đã quên, cho nên ta phải tự thực hiện lại giao kết cũ, chuyện đó không thể thay đổi!
Lại còn có giao kết, thề thốt gì nữa sao? Nói thêm câu nữa hẳn là Diệp Đông Doanh và Yến Minh Cơ chắc chắn yêu nhau quá.
- Trước đây chạm mặt nàng trong cung, vì nàng một chút nhận thức ta cũng không có, ta vốn nghĩ nàng là kẻ giả trang, nào ngờ nàng đã quên sạch mọi chuyện!
- Chuyện đó với ngươi quan trọng lắm sao? – Ta bắt đầu nản nản, cũng không biết mình có hứng thú với chuyện này không.
- Đó là lý do ta có thể bất chấp mọi thứ sống tiếp cho đến giờ, phải, bất chấp tất cả, cho dù phản bội, nhẫn tâm với cả thế giới này… – Diệp Đông Doanh đáy mắt u trầm, nhấn mạnh giọng nói.
Ta lại mở to hai mắt hoang mang, mọi sự bài xích hắn lúc nãy có phần thuyên giảm, có một chút cảm thông…
- Ta đã nói gì với ngươi? – Do dự một hồi ta quyết định làm sáng tỏ.
- Từ từ rồi kể vậy!
Bỗng nhiên ta thấy Diệp Đông Doanh đứng lên, ta còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì đã thấy hắn bế ta lên??!! Ô Ô, còn… còn đi về phía cái giường ở góc phòng…
- NÀY, NGƯƠI LÀM GÌ! MAU BUÔNG TA XUỐNG! – Ta giãy dụa quằn quại.
Hắn nhanh chân ngồi xuống giường, còn giữ ta ngồi trên đùi, bình tĩnh trấn an ta:
- Đừng sợ, ta không xâm hại nàng!
- Không xâm hại, đây là cái gì! – Ta to tiếng quát, vẫn không quên tìm cách thoát ra.
- Giống như lúc trước, bế nàng như vậy… – Hắn hồi tưởng, khẽ nói vào tai ta – Lúc đó nàng còn rất nhỏ, rất nhỏ…