- Cũng tại ngươi đấy, ngay cả vận khí điều hòa kinh mạch còn không biết, chỉ có học cài thứ tà đạo gì gì… – Miệng ta buột ra câu oán trách.
Hắn cười như không, thản nhiên nói trong mệt nhọc:
- Không có… toàn bộ những độc dược thuật là do mẫu thân truyền lại… còn mấy thuật dị dung… là học lại từ đám thuộc hạ Tứ tuyệt… những thứ võ công còn lại, toàn là học lén trong cung một chút… muốn cười cứ cười đi, ta không phải kẻ luyện võ bài bản gì…
Ta thở dài một hơi, vài suy nghĩ thoáng qua, trong lòng trĩu trĩu nặng nặng, ta làm ra bộ đanh đá kiên cường, cố lôi hắn dậy:
- Nói nhiều làm gì, đưa ngươi đi đại phu, sau này ta sẽ tính nợ!
Hắn nặng như một cái cối đá vậy, trông người cũng không béo mập gì mà…. Chắc tại nặng xương ~.~ Ta dìu hắn lên vất vả biết mấy, không khéo sẽ sái vai mất. Mà hai kẻ dìu dắt nhau đi đứng cũng không dễ dàng gì, hắn đi được vài bước lại muốn kéo ta ngã, lảo đảo loạng choạng…
Cuối cùng đi được ra giữa một cái sân, ta không chịu nổi nữa, mà hắn cũng không chống đỡ nổi, cả hai lăn ra ngã ngửa giữa bãi cỏ…
Trời đêm rất quang, có rất nhiều sao, nổi bật là chòm Bắc Đẩu…
Ta không có tâm trạng để ngắm sao, định lôi hắn dậy một lần nữa thì đã thầy giọng hắn rất nhỏ nói:
- Cơ Nhi… nếu ta chết, nàng có lòng hãy mang tro cốt ta đến phương Bắc, cách kinh thành Đông quốc một ngàn dặm… còn nếu không đi được, hãy thả tro cốt theo gió là được rồi…
Vì ta ở ngay bên cạnh, nên nghe không sót một từ, cõi lòng nhộn nhạo bứt rứt một hồi khó hiểu, ta quát lớn vào mặt hắn:
- Ngươi muốn nói di chúc sao? Ta không cảm động đâu! Mấy lời đó trong phim cũng nói nhiều rồi, ta sẽ nộp ngươi cho lão hoàng đế già đó!
Miệng ta thì ác độc nói, nhưng lòng ta thì không mạnh mẽ được như thế, mũi hơi cay cay…
- Vậy… sau đó, nàng an tâm đi theo ngũ ca là được rồi! – Hắn cười cười cợt cợt nói.
- Ngươi… nói linh tinh gì vậy? – Ta giật mình chột dạ, chuyện này làm sao hắn lại đoán biết.
Diệp Thần Hi trong nháy mắt thở càng khó nhọc yếu ớt hơn, hại ta muốn sốt sắng cấp bách, ta chỉ nghĩ không muốn hắn chết.
- Không nói vớ vẩn nữa! Đứng dậy mau! – Ta kéo hắn dậy, la hét lớn.
Có kẻ đến chết vẫn hư hỏng, sắp làm ma vẫn muốn phong lưu, còn một chút sức không gắng gượng mà đi tiếp, cố chấp vươn đầu đến gần ta, cố ăn trộm nốt của ta đậu hũ. Ta mở to mắt nhìn, môi hắn dán tại môi ta, cũng không đủ sức mà hôn cuồng nhiệt, chỉ đơn giản là môi kề môi, muốn lấy lại một chút tư vị…
Ta còn chưa đẩy hắn ra, đã có một luồng kình lực bất thình lình từ đâu đó xuất hiện sau lưng ta, túm cổ áo ta kéo lại, người đó còn tiện chân thô lỗ đạp cho Thần Hi kia một cái, làm hắn ngã bẹp ra dưới đất, yếu mệt như hấp hối.
- Tiểu tử thối này, đang làm cái gì hả! – Người phía sau lưng ta quát lớn tức giận.
Ta vội quay lại nhìn, không thể tin nổi vào mắt, là “cha chồng” Âu Dương Vân. Chưa kịp đoán xem tại sao lão lại xuất hiện ở đây, lão đã trừng trừng hỏa khí, như muốn một cước nữa đạp Thần Hi chết hẳn:
- Dám sàm sỡ câu dẫn con dâu của ta! Để ta thay lừa nhỏ diệt trừ hậu họa! – Nói rồi giơ chân lên tiếp.
Ta ôm chân lão đạo nhân, khẩn cấp cầu xin:
- Đừng giết hắn, lão đạo, ngươi là cao thủ, xin hãy cứu hắn một mạng! – Ta nhớ đến Âu Dương lão nhân này còn là sư phụ của Diệp Phương Thành, hẳn là cũng biết điều hòa kinh mạch đi.
- Loạn rồi, loạn rồi! – Lão đạo nhân điên cuồng hét lớn – Hai kẻ các ngươi mới đó đã ông ăn chả, bà ăn nem! Loạn rồi, loạn hết rồi!