11.
Ông nội đi đánh cá đến cuối tháng tám mới về, trong thời gian đó ông ở nhà của một người bạn cũ. Hứa Xuyên Hòa trở thành người tự do, ngày nào cũng ở bên cạnh Tiểu Linh. Xa nhau một chút thì bồn chồn bứt rứt, một mình một cõi thì cô đơn buồn tẻ, thành thử hắn chẳng thèm về nhà nữa.
Hắn gói hết thức ăn vặt, nước súc miệng, áo khoác mỏng và tất cả những vật dụng cần thiết hàng ngày vào vali, thiếu điều dọn hết căn nhà vào rừng.
Thời gian trôi qua như thoi đưa, Hứa Xuyên Hòa đã quen với cuộc sống nơi rừng rậm. Ngoại trừ tắm rửa phải trở về nhà gỗ thì hầu như hắn đều ở bên cạnh Tiểu Linh. Buổi sáng thức dậy ăn táo và bánh mì, sau đó là vẽ tranh; cá hộp cho bữa trưa, chiều tiếp tục vẽ; ban đêm có khi ngắm trăng, có khi đi bắt đom đóm với Tiểu Linh.
Chai nước rỗng bằng nhựa tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Hứa Xuyên Hòa xếp sáu chai thành một hàng. Những con đom đóm rải rác màu vàng ấm dưới bầu trời đêm nhuốm màu mực, hòa với hàng ngàn vì sao giăng đầy khắp chốn.
“Để tụi nó ở lại với mình một giờ nha.” Tiểu Linh nằm trên mặt đất, hai cổ chân bắt tréo. Cậu chống cầm bằng tay phải, tay trái chạm khẽ bình nước. “Rồi thả ra.”
Hứa Xuyên Hòa cầm bút chì, vẽ bóng lên thân và lá của hoa Linh Lan: “Nghe em.”
Im lặng một chốc, Tiểu Linh chán nản trở mình. Cậu bò đến gần Hứa Xuyên Hòa như cún con, khóe mắt đuôi mày ánh lên vẻ không vui: “Tự dưng em hối hận bảo anh thử vẽ tranh ghê.”
Hứa Xuyên Hòa dừng tay, hỏi: “Tại sao?”
“Anh dồn hết tâm tư vào phác thảo.” Tiểu Linh bĩu môi, ấm ức. “Dành cho em ít cực.”
Hứa Xuyên Hòa nhìn chăm chú vào dáng vẻ chơi xấu của thiếu niên, trong một thoáng không tài nào tập trung nổi. Hắn đành phải cất giấy bút, đóng bản nháp lại: “Được rồi, bây giờ anh dồn hết tâm tư cho em. Em muốn chơi gì?”
Tiểu Linh cười hớn hở ngồi dậy, mặt đối mặt với Hứa Xuyên Hòa. Khi cậu chủ động vươn tay ôm cổ hắn thì phát hiện người nọ không hề phản kháng. Cậu bèn
được voi đòi tiên, rướn người đè hắn xuống đống rơm bên cạnh.
Hơi thở nóng rực phả bên tai, Tiểu Linh áp mặt vào người hắn: “Em muốn ôm.”
“Ừa.” Hứa Xuyên Hòa ôm chặt lấy cậu, vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Linh. “Đêm nay cứ ngủ thế này đi.”
Mí mắt chùng xuống, Tiểu Linh nói giọng nhừa nhựa: “A Xuyên tốt quá à.”
Xung quanh hồ vô cùng yên tĩnh, dường như trên đời này chỉ còn lại hai thiếu niên đang tựa sát vào nhau. Sau khi gặp Tiểu Linh, Hứa Xuyên Hòa không còn rơi vào những cơn mộng mị kỳ quái, hầu hết đều ngủ đến khi trời hửng sáng.
Sáng sớm mở mắt ra, người trong vòng tay đã đâu mất. Hứa Xuyên Hòa chậm rãi ngồi dậy, đoạn cử động tay chân cứng ngắc. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện một cái đầu nhỏ đang nhô lên trên mặt hồ. Chính là Tiểu Linh, chiếc áo màu trắng của cậu đang phơi bên bờ.
Khi Hứa Xuyên Hòa đi tới, Tiểu Linh đã nghịch nước xong. Hắn cúi xuống nhặt quần áo của thiếu niên, cố gắng khống chế tầm mắt ở phía trên. Tiểu Linh cầm lấy chiếc áo từ tay Hứa Xuyên Hòa, cười gian manh: “A Xuyên, trong hồ có vỏ sò.”
Nghe vậy, hắn bèn rướn cổ ngó dáo dác vào lòng hồ. Giây tiếp theo, sau lưng nhận phải một cú đẩy mạnh. Hứa Xuyên Hòa không kịp phản ứng nên lao thẳng xuống nước.
Giữa mùa hạ nóng bức, làn da ngâm trong dòng nước mát mẻ khiến người ta cảm thấy khoai khoái. Hứa Xuyên Hòa đang muốn bùng phát cơn giận dữ thì một bóng người đổ ập xuống. Hắn nhanh chóng dang rộng vòng tay ôm chặt lấy cậu.
Cơn giận dữ đã xông lên đỉnh đầu bỗng chốc bị dập tắt. Hứa Xuyên Hòa ôm Tiểu Linh ướt nước, người nọ chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi.
“Anh chạy về nhà tắm rửa, rồi chạy tới đây đổ hết mồ hôi. Vừa mệt, vừa mất đi mấy phút chơi với em.” Lời nói của Tiểu Linh rất có cơ sở. “Mai mốt đổ mồ hôi thì tắm trong hồ, vừa tiện vừa tiết kiệm thời gian.”
Sớm tinh mơ, Hứa Xuyên Hòa nào có tâm tình lắng nghe Tiểu Linh nói. Mỗi một lần tiếp xúc với cậu đều khiến ngọn lửa giận trong hắn hóa thành ngọn lửa khác, càng lúc càng cháy dữ dội. Hắn phải cố hết sức mới có thể kiềm nén nỗi xao động trong cơ thể.
“Ủa?” Tiểu Linh thoáng sửng sốt. Cậu khuỵu gối mò tay xuống dưới nước, động tác nhẹ nhàng vô cùng. “Sao vừa rồi em không phát hiện trong nước có một thứ cứng vậy ta? Chả nhẽ là vỏ sò thật hả?”
Tiểu Linh toan lặn xuống tìm tòi thì Hứa Xuyên Hòa nắm gáy cậu. Hắn thấp giọng: “Đừng nhìn dưới nước.”
“Hả? Vì sao cơ?” Tiểu Linh vén tóc mái lên, vầng trán đầy đặn đập vào mắt Hứa Xuyên Hòa. Cậu vùng vẫy trong nước, lòng hiếu kỳ bùng phát. “Em muốn biết nó là gì.”
Nói đoạn, Tiểu Linh lại cọ vào người Hứa Xuyên Hòa. Hắn không biết làm gì hơn đành nâng cậu lên cao khỏi mặt nước, đoạn ngẩng đầu: “Em nghe anh nói, được không?”
“Không được.” Tiểu Linh chống hai tay lên vai Hứa Xuyên Hòa, đôi chân dài vòng qua eo hắn. “Em phải xem.”
Hứa Xuyên Hòa khóc không ra nước mắt. Bỗng, hắn khẽ gọi: “Tiểu Linh à.”
Giọng nói quá mức dịu dàng, Tiểu Linh lập tức thôi nghịch phá. Cậu nhìn Hứa Xuyên Hòa, chìm trong đôi mắt hắn: “Em đây.”
Hứa Xuyên Hòa thừa cơ dời sự chú ý của cậu, hỏi: “Hôn không nào?”