Văn Mân ở bệnh viện chờ đợi, đến hơn bảy giờ tối, ngoài cửa mới truyền
đến tiếng động. Thời điểm cô nghe thấy tiếng động này liền vội vàng
quýnh lên ngồi dậy khỏi giường bệnh, nghe thấy giọng nói xa xa đang dần
tiến lại gần, cô đoán đó là giọng nói của mẹ mình.
Qua nhiên, chỉ một lát sau, cửa đã bị đẩy ra, một người phụ nữ trung
niên phong trần mệt mỏi vẻ mặt tràn đầy lo lắng đi tới. Bà ngồi xuống
bên giường bệnh của Văn Mân, ôm lấy cô, gọi vài tiếng “con gái” sau đó
mới buông Văn Mân ra rồi cẩn thận nhìn kỹ mặt cô.
“Con, nha đầu chết tiệt này, vì sao lại dính phải loại chuyện này. Vào
cục cảnh sát còn chưa tính, vậy mà còn bị cảnh sát đóng gói đưa vào bệnh viện, vì sao con không thể để ba con và mẹ bớt lo đi được?”
“Mẹ, con nhớ mẹ.” Văn Mân nhìn mẹ mình, nước mắt trong nháy mắt đong đầy hai mắt. Ngay sau đó cô nhào vào lòng Văn mẹ, khóc òa.
Mười năm rồi, cô với mẹ mình đã có mười năm không gặp rồi. Mười năm
trước, cô ly hôn với Tiếu Đồng, ba mẹ cô dù thế nào cũng không tài nào
hiểu nổi hành vi tác quái của cô. Sau khi khổ sở khuyên bảo không được,
đành phẫn uất rời đi. Không bao lâu sau, cô liền nhận được tin ba mẹ
mình gặp tai nạn xe cộ ở Mỹ đã qua đời rồi.
Bây giờ, được quay về lại, ba mẹ cô đều sống. Kiếp này cô tuyệt đối sẽ không để bi kịch kia tái diễn nữa, tuyệt đối không.
“Nha đầu kia, con khóc cái gì? Có phải chịu thiệt thòi gì không, ngoan,
đừng khóc, mẹ đang ở đây mà. Có mẹ ở đây rồi. Không khóc, ngoan.” Văn mẹ vốn định sẽ giáo huấn con gái một chút, sao có thể chọn loại người như
vậy nhưng lúc này nhìn con gái khóc thảm đến vậy rồi, bà lại mềm lòng,
làm sao còn có thể nói thêm điều gì tàn nhẫn nữa.
Lúc này Văn ba theo sát ngay sau Văn mẹ cũng không thể nào nhìn được con gái mình khóc òa. Ông từ từ tiến lại gần, chìa hai tay, một tay vỗ nhẹ
đầu vai con gái, một tay nắm lấy bàn tay vợ mình.
“Được rồi, đừng khóc nữa, hiện giờ đã biết đau khổ chưa? Ba đã sớm nói
với con, tên đàn ông kia có một đôi mắt hoa đào, khi nói chuyện thì khoa trương trắng trợn, khẳng định không đáng tin cậy nhưng con không nghe,
nhất định kết giao với nó, bây giờ phải ăn đau khổ.”
Văn ba ba dù sao cũng là một người đàn ông, khi nói chuyện vẫn có vẻ
cứng rắn, mặc dù rất muốn an ủi con gái nhưng lời nói nghe vào tai lại
giống trách cứ hơn.
Trước kia Văn Mân không thể nào nhận ra được tình yêu của ba mình sau
hình tượng kiên cường cứng nhắc của ông cho nên cô luôn đối nghịch với
ông. Nhưng bây giờ cô khác rồi, có câu khi mất đi rồi mới biết quý
trọng, Văn Mân đã mất đi ba mẹ cho nên bây giờ cô có thể dễ dàng nhận ra phương thức quan tâm đặc biệt của ba mình.
“Ba, mẹ, thực xin lỗi. Con biết con sai rồi, con sẽ không bao giờ …liên lạc với người đó nữa.”
Thấy Văn Mân nhanh chóng nhận thức sai lầm như vậy, điều này làm cho cả
Văn ba và Văn mẹ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Con gái của hai người, từ
nhỏ đã được nuông chiều, tính tình cực kì kiêu ngạo, chịu không nổi một
chút thiệt thòi, có đôi khi biết rõ là mình sai rồi nhưng vì mặt mũi mà
sẽ sống chết cố chấp nói mình đúng.
Hôm nay, tiếng “thực xin lỗi” này chính là từ mà 23 năm lần đầu tiên hai người nghe được.
Văn ba và Văn mẹ âm thầm trao đổi ánh mắt, sau đó tự hiểu rằng, nha đầu của họ lần này phải chịu khổ thật rồi.
Văn Mân vốn định chờ khi ba mẹ lại đây sẽ hỏi về Tiếu Đồng nhưng nào ngờ vừa mới thấy hai người, cảm xúc trong cô đã không thể nào khống chế,
mãi lâu sau mới vất vả dịu đi cảm xúc này, lúc này cô mới nhớ ra chuyện
mình muốn hỏi.