Đúng lúc Văn Mân và
Tiếu Đồng đang buồn rầu về chuyện làm cách nào để kiểm tra xem có mang
thai hay không, điện thoại trong phòng khách chợt vang lên.
Giờ này sao có người gọi điện tới nhà, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái mới rảo bước đi tới gần bàn điện thoại.
“Xin chào.”
“A…Tiếu Đồng?” Quả nhiên người bên kia điện thoại cũng hoàn toàn không ngờ tới người nhận điện thoại lại chính là Tiếu Đồng.
“Mẹ nghe nhóc con kia nói, không phải con đã đi làm lại rồi sao? Sao giờ này còn ở nhà?” Văn mẹ cúi đầu liếc qua đồng hồ xem thời gian, nghi
hoặc hỏi.
Lúc này, Tiếu Đồng cũng nhận ra giọng nói này là của Văn mẹ, che ống
nghe điện thoại, nhìn lại Văn Mân nói một câu: “Là điện thoại mẹ gọi
tới.”
“Mẹ, con đi làm lại rồi, trưa nay về nhà có chút việc thôi.” Nói xong,
Tiếu Đồng đột nhiên ý thức được một vấn đề, bây giờ bọn họ không biết
nên làm gì vậy có phải là nên nhờ người lớn trong nhà giúp đỡ không? Bọn họ đều là người từng trải, không phải sao?
“Đúng rồi, mẹ, mẹ có biết làm cách nào để biết được phụ nữ có thai hay không mà không cần tới bệnh viện kiểm tra không?”
“Có thai!?” Bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó lại truyền đến giọng nói còn cao hơn vài đê-xi-ben so với lúc nãy, “Tiếu Đồng, ý
con nói là nhóc con nhà ta có em bé rồi!”
“Mẹ, chúng con còn chưa chắc chắn, sáng nay lúc mới ngủ dậy cô ấy đã buồn nôn rồi…”
Không đợi Tiếu Đồng nói xong, Văn Mân đã cầm lấy điện thoại trực tiếp nhấn nút mở loa ngoài.
“Mẹ, dì cả mẹ của con trễ tới năm ngày rồi, sáng nay mới ngửi thấy mùi
thịt đã buồn nôn kinh khủng. Côn không biết là có phải mang thai hay
không, chỉ sợ đến bệnh viện, nếu thật sự mang thai thì mấy cái kiểm tra
ấy sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa bé thôi.”
Giờ này, Văn Mân chẳng còn quan tâm đến chuyện xấu hổ hay không xấu hổ,
đem tất cả triệu chứng nói ra một lượt, cuối cùng còn đáng thương hỏi
một câu: “Mẹ, mẹ nói xem, chúng con phải làm cách nào mới bảo đảm đứa
trẻ an toàn dưới mọi tình huống mà vẫn biết được mình có phải mang thai
thật hay không?”
Nghe xong tình huống đôi vợ chồng trẻ miêu tả, trên trán Văn mẹ hiện ba
vạch than, hai đứa trẻ này sao có thể ngớ ngẩn như vậy nha? Sao có thể
ngay cả chuyện này cũng không biết gì?
“Nhóc, con mua que thử thai không phải là được rồi sao!”
“Que thử thai!?” Nghe thấy cái từ này, Văn Mân mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Đúng vậy, không phải còn có que thử thai sao? Cô đúng là gấp quá tới hồ
đồ rồi.
Kiếp trước, lúc cô mang thai là bị té xỉu nên trực tiếp bị đưa tới bệnh
viện. Trong suốt quá trình kiểm tra làm gì cô đều không biết, chỉ khi
tỉnh dậy mới có người nói cho cô biết là đã mang thai.
Sau này, cô tự mình bỏ đi đứa bé, một thời gian sau đó ngay cả “dì cả
mẹ” của cô cũng sớm trễ thất thường. Về sau, cô thực sự rất muốn có con
nhưng tình trạng thân thể lại không tốt, đành phải lần này tới lần khác
tới bệnh viện kiểm tra, vì vậy đối với bệnh viện tự nhiên cũng có sự bài xích. Hơn nữa cô cảm nhận được, những thứ trong bệnh viện như thuốc men hay dụng cụ gì đó đều ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ, tuy rằng cảm
nhận này của cô có chút hơi chủ quan.
Còn Tiếu Đồng thì sao? Anh có đủ hiểu biết về các phương thức, kỹ thuật
kiểm tra y học hiện tại, anh cảm thấy đi bệnh viện kiểm tra cũng không
có vấn đề gì nhưng thấy Văn Mân kiên trì như vậy cũng không muốn lên
tiếng khuyên can quá nhiều. Về phần que thử thai này, thật ra anh chẳng
biết tý nào cả.