Món tương cua này
muốn làm quả thực không cần kỹ năng đặc biệt gì, cái khó chính là tốn
khá nhiều thời gian, nhiều công đoạn và nguyên liệu nấu ăn cũng khá đắt
đỏ.
Đầu tiên cho dầu vào trong chảo, cho thêm vài lát gừng,
sau đó đem toàn bộ cua đã hấp trước đó chia làm tám phần, đổ vào chảo
dầu đã đun sôi, chờ cua chín rồi, vớt cả cua và gừng ra để bên ngoài cho ráo. Bước tiếp theo cần đổ gạch cua màu vàng và phần mỡ cua màu trắng
vào trong chảo, đảo một lúc cho đến khi chín hẳn. Sau khi hoàn thành,
trộn đều tất cả rồi cho vào một lọ thủy tinh đóng kin, như vậy là món
tương cua đồng đã được hoàn thành.
Bình thường, một lọ tương cua đúng nghĩa cần sử dụng tám chục con cua đồng, nhưng với giá cua
hiện tại mà nói thì làm một lọ tương cua nhỏ cũng mất một khoản chi phí
rất cao. Hơn nữa, để làm được món này cần phải trải qua rất nhiều công
đoạn, thời gian tách cua ra cũng tiêu tốn rất nhiều thời gian, cho nên
hiện tại người được nếm thử món ăn đặc biệt này tính ra không nhiều lắm.
Kiếp trước, trong một dịp tình cờ Văn Mân mới biết đến món ăn này, lúc ấy
việc kinh doanh của cô đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo phát triển, cô đang
cố gắng để phát triển công thức của vài món ăn cao cấp nên mới bỏ ra
nhiều công sức nghiên cứu và tìm hiểu phương pháp chế biến món ăn này.
Cũng vì việc này, cô đã nhiều lần tự mình chạy đến tận Tô Châu – quê
hương của món ăn này để tìm hiểu.
Tiếu Đồng đứng sau lưng
Văn Mân, nhìn cô từng bước hoàn thành món ăn có cái tên nghe rất bình
dân này nhưng thực tế lại là món ăn cao cấp, lông mày không khỏi nhướng
lên.
“Em nói, món tương cua đồng này thích hợp ăn với cơm, như vậy hương vị của món ăn mới là ngon nhất phải không?”
“Đúng vậy, chỉ có cháo trắng và cơm tẻ mới làm nổi bật hương vị thơm ngon
tinh khiết của tương cua đồng.” Văn Mân không hề quay đầu lại tiếp tục
công việc của mình, lúc này cô đang muốn múc một ít tương cua trong chảo cho vào chén sứ nhỏ, đúng lúc cháo cũng vừa nấu xong nên có thể múc ra
cho Tiếu Đồng ăn luôn.
“Món ăn này thật có ý nghĩa, giống
anh.” Tiếu Đồng không biết xấu hổ ném ra một câu như vậy, sau đó xoay
người đem nồi cháo vừa mới nấu xong ra ngoài đặt lên bàn ăn, yên tính
ngồi chờ Văn Mân đem món ăn được gọi là giống anh đến.
Lúc
đầu Văn Mân còn không hiểu được hàm ý trong câu nói của Tiếu Đồng, vẫn
cúi đầu tiếp tục động tác ban nãy, cũng bất giác lặp lại câu nói đó
trong đầu, sau đó đột nhiên lóe ra một tia khác thường.
Cô
oán hận đến nghiến rắng nghiến lợi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang
cười đến đắc ý ngồi trong phòng ăn, “Tiếu Đồng, anh đúng là kẻ ngạo mạn, anh nói ai là cháo trắng hả? Anh thử nhìn lại mình xem, nếu ở cùng với
anh, em mới là người có hương vị thơm ngon tinh khiết hơn, có biết
không?”
“Ha ha ha ha ha ha”. Nhìn thấy Văn Mân tức đến đỏ
mặt, Tiếu Đồng không nhịn được cười đến vui vẻ, thật vât vả lắm mới kìm
lại được, lại dùng ánh mắt mờ ám nhìn Văn Mân, đôi môi mỏng khẽ mở phun
ra hai chữ: “Anh biết.”
“Anh…” Tình thế này, Văn Mân thật
đúng là không biết nói gì nữa. Người đàn ông này nha, biết cái gì mà
biết, loại không khí này, ánh mắt này, lại nói ra hai chữ hết sức mờ ám
này, muốn người ta không nghĩ lệch lạc đi cũng không được. Nhưng mà,
không hiểu sao cô lại không thể phản bác, nếu phản bác lại chỉ sợ rơi
vào cái bẫy ngôn ngữ của anh.
“Anh lại ba hoa, món tương cua đồng này em sẽ không để anh ăn nữa, em sẽ giữ lại chờ ba mẹ về ăn.”
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể phản kháng được thế này thôi, aiz ~~~
“Đừng nha, anh đây thật vất vả mới chuẩn bị tốt tâm lý liều mình bồi bà xã,
món tương cua này cũng lâu rồi em mới làm lại, vạn nhất có vấn đề gì
biết phải làm sao bây giờ? Để anh giúp ba mẹ vợ nếm thử trước, nếu thử
xong mà thấy không có vấn đề gì lúc đó em hãy mang đi tặng ba mẹ vợ.”
“Tiếu Đồng ~~”
“Ở đây.”
“Anh đúng là đồ ba hoa vô lại ~~”
“Ha ha ha ha.”