“Nhóc.”
Ba Văn liếc mắt nhìn người con rể đang ngồi bên cạnh con gái mình, muốn
nói rõ đầu đuôi mọi chuyện nhưng vừa mở miệng gọi một tiếng “nhóc” xong
lại không biết nên nói tiếp thế nào.
“Ba ~, nếu ba cảm thấy khó nói thì không cần nói ra đâu ạ, con nghĩ là
bây giờ con đã hiểu được tâm trạng của mẹ khi nói những lời đó rồi.”
Nhìn thấy hàng tóc mái hai bên của cha đã bạc trắng từ lúc nào, còn có
vành mắt cũng hiện rõ nếp nhăn, Văn Mân chỉ cảm thấy trong lòng mình
chua xót.
Chuyện này, hình như cô đã từng nghe thấy một lần, đó là lúc cô còn rất nhỏ.
Cô nhớ rõ, trước đây ba mẹ vẫn thường dẫn cô đến nhà bà ngoại chúc tết,
trong một lần tình cờ, cô đã nhìn thấy bà ngoại nắm lấy bàn tay của mẹ
rồi thở dài.
“Ai ~~ chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, nếu có thể thì hãy quên đi, con
cứ nhỡ mãi như vậy đối với với đứa bé kia cũng không tốt. Hãy để cho đứa bé yên tâm tìm một gia đình khá giả khác, bây giờ con cũng có con gái
rồi, cứ chăm sóc tốt cho con bé là được.”
Khi đó cô còn nhỏ nên không hiểu được những lời của bà là có ý gì. Cô
nhớ rõ những lời đó chẳng qua là vì trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy
dáng vẻ thương tâm của mẹ như vậy. Hơn nữa, trong lời nói của bà ngoại
còn nhắc đến cô nữa, nếu không chắc cô cũng chẳng thèm để ý.
Sau đó, cũng không biết là do cô mải chơi đùa cùng với đám anh chị em
bên nhà bà ngoại vui quá nên quên hay là do bản năng của cô cảm thấy
không nên hỏi lại. Dù sao, sau đó, cô cũng chưa từng hỏi lại mẹ xem
những lời đó của bà ngoại là có ý gì.
Bây giờ đột nhiên nhớ lại, cô cũng thấy có điểm kỳ lạ. Chuyện xảy ra đã
lâu như vậy mà cô vẫn còn nhớ được, thậm chí ngay cả lời nói của bà và
vẻ mặt của mẹ lúc ấy cô cũng nhớ rất rõ.
“Ai ~~, chuyện quá khứ cũng trôi qua rất lâu rồi, không có gì là không
nói được. Thật ra, trước khi có con, ba mẹ cũng từng có một đứa con
khác, tính thời gian, đứa bé ấy cũng được năm tháng rồi. Lúc đó, mẹ con
thương tâm đến nỗi gần như cũng muốn chết theo, cho nên, giờ thấy con
mang thai, bà ấy mới khẩn trương như vậy.”
“Ba ~ đưa bé ấy sẽ không phải là ~~”
“Con bé này, suy nghĩ cái gì vậy?”
Lời nói của Văn Mân tuy còn bỏ lửng, nhưng nhìn vào vẻ mặt mất tự nhiên
của cô là ông có thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
“Lúc đó ba mẹ cũng ngoài hai mươi tuổi, sao lại không biết mấy chuyện
đó, đứa bé kia mất đi là chuyện ngoài ý muốn. Tối hôm đó, cũng không
biết là trong lúc ngủ mẹ con tự rơi xuống hay là do tư thế ngủ của ba
quá kém nên mới đẩy bà ấy rơi xuống, dù sao, đợi đến lúc hai người chúng ta tỉnh táo lại thì chuyện đã xảy ra rồi.”
“Chỉ…chỉ vì như vậy mà mất đi?” Văn Mân trợn tròn mắt, không dám tin hỏi lại, khoảng cách giữa giường tới sàn nhà cũng không cao lắm nha, dù có
rơi xuống cũng không ảnh hưởng quá nhiều mới đúng, hơn nữa, đứa bé kia
cũng được năm tháng rồi, sao lại yếu ớt như vậy chứ.
“Mọi chuyện đúng là như vậy, lúc bị đau mà tỉnh lại, bà ấy đang nằm úp
sấp, nói cách khác, lúc ngã xuống phần bụng bị va chạm trước. Hơn nữa,
chỗ chúng ta ở lúc đó cách xa bệnh viện đến nửa giờ chạy xe, lúc đưa đến được thì đã trễ rồi.”
Lúc ra khỏi thư phòng, quanh quẩn trong đầu Văn Mân vẫn là câu hỏi, sao
có thể dễ dàng mất đi như vậy? Cô vẫn nghĩ đứa con trong bụng, chỉ cần
qua được ba tháng đầu là không có nguy hiểm nữa rồi.
Hơn nữa, trước đây cô cũng từng ngủ chung với ba mẹ rồi, cô nhớ rõ hai
người bọn họ đều không có thói quen lộn xộn khi nằm ngủ, mọi chuyện sao
có thể đúng lúc như vậy đây?