Không lấy được đáp án
từ Tiếu Đồng, Văn Mân đành phải tìm cách khác, tìm thời gian hẹn Khương
Bạch San ra ngoài. Hienj tại bụng cô đã lớn hơn nhiều, không tiện ra
ngoài nhưng hẹn người ta đến nhà cũng không khó khăn gì.
Văn mẹ vốn lo lắng Văn Mân suốt ngày ở trong nhà sẽ buồn, cảm xúc sẽ không
tốt. Cho nên, lúc này thấy cô chủ động mời bạn bè đến nhà chơi, bà dĩ
nhiên cũng rất cao hứng.
Vui vẻ chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ, lúc này bà mới lặng lẽ ở sau lưng Văn Mân dặn dò Khương Bạch San.
“Cháu gái, trong khoảng thời gian này tâm tình của con bé nhà dì không được
tốt lắm, ba mẹ như chúng tôi cũng không tiện hỏi nhiều, cháu hàn huyên
với con bé một lúc, bảo con bé phải vì đứa bé mà biết tự chăm sóc mình.
Chuyện này dì phải nhờ đến cháu thôi.”
Khương Bạch San mỉm
cười vỗ nhẹ bàn tay Văn mẹ đang nắm lấy tay cô trả lời: “Dì à, dì cứ yên tâm, cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ cô ấy.”
Nói xong, cô xoay
người bước vào phòng ngủ của Văn Mân, nếu cô còn ở ngoài này thêm chút
nữa, không khéo Văn Mân lại sinh nghi mất.
Ai ~~ thật đáng
thương cho tấm lòng của cha mẹ khắp thiên hạ. Lúc đầu, việc kết hôn cô
và Phó Thiên Húc tiến hành không thuận lợi, thật ra lý do một phần cũng
vì cha mẹ hai bên.
Cha mẹ Thiên Húc là bởi vì cô không thể
sinh, lo lắng con cái về sau sẽ không có người nối dõi, cho nên không
hài lòng khi anh quyết định kết hôn với cô. Cha mẹ cô lại càng không
thích, ngay từ đầu khi bọn họ mới yêu nhau, cha mẹ đã nói công việc của
Thiên Húc quá nguy hiểm, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì cô phải làm thế nào đây?
Sự lo lắng của cha mẹ hai bên là điều dễ hiểu, mặc dù
có vẻ không được hợp với lòng người nhưng thật ra cũng là vì tương lai
của bọn họ mà suy nghĩ.
Cho đến khi cô kiểm tra rồi biết
được mình rất khó mang thai, cha mẹ cô mới cởi mở hơn một chút, bây giờ
cũng không tỏ ra quá thờ ơ mỗi khi gặp Thiên Húc nữa. Thực tế sao? Rất
thực tế! Nhưng cô lại không có cách nào trách cứ được, bọn họ cũng là vì muốn tốt cho cô cả thôi.
Khương Bạch San vừa bước vào phòng ngủ đã thấy Văn Mân đang đứng cạnh chiếc bàn trà đặt gần cửa sổ sát
đất, động tác chậm rãi cúi xuống pha trà. Cô lập tức bước lại gần, cầm
lấy bình trà trên tay Văn Mân.
“Chị mau ngồi xuống đi, cũng không nên để chị làm việc này, lỡ như ảnh hưởng đến đứa trẻ thì phải làm thế nào?”
“Đâu có yếu ớt như cô nói được, thân thể của tôi vẫn rất tốt.” Văn Mân cũng
không từ chối, nghe lời Khương Bạch San ngồi xuống ghế, bàn tay vuốt
vuốt bụng cũng dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
“Chị sao vậy? Lần này gặp lại, sao tôi lại có cảm giác giống như chị có rất nhiều tâm sự.”
“Có phải mẹ tôi lại nói với cô chuyện gì rồi không?” Nhìn thấy vẻ mặt mất
tự nhiên của Khương Bạch San, Văn Mân biết rằng mình đã đoán đúng, thảo
nào cô ấy vào phòng chậm như vậy.
“Cô đừng nghe mẹ tôi nói
linh tinh, chỉ là mang thai bụng hơi lớn, cảm thấy mình không làm được
việc gì nữa, cho nên tâm trạng mới không được tốt.”
“Tâm
trạng không tốt, chị phải cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, điều này
rất quan trọng bởi vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của thai
nhi.”
Văn Mân cúi đầu không nói gì, hai tay đặt lên vùng bụng đã gồ lên, một lúc sau mới nhẹ giọng trả lời: “Ừ.”
Những điều này cô đều biết, nhưng càng đến gần thời điểm kết hôn của Khương
Bạch San và Tiếu Đồng ở kiếp trước, cô lại càng nôn nóng. Trong lòng cô
mơ hồ có cảm giác bất an, nhưng Tiếu Đồng lại không chịu tiết lộ có phải anh và Phó Thiên Húc đang bí mạt làm việc gì đó không.
“Bạch San, lúc trước cô nói chồng cô bề bộn rất nhiều việc, bây giờ anh ấy còn bận rộn không?”
Câu hỏi bất ngờ của cô khiến cho Khương Bạch San nhất thời không kịp phản
ứng, chủ đề này sao có thể chuyển nhanh như vậy? Chẳng lẽ tâm trạng của
Văn Mân trong thời gian này không được tốt là bởi vì công việc của giáo
sư Tiếu rất bận rộn, cho nên lúc này cô ấy mới đột nhiên quan tâm đến
tình trạng công tác của chồng cô? Nhưng mà, cũng không đúng nha, công
việc của giáo sư Tiếu gần đây không quá bận rộn nha, cô còn không nhìn
thấy anh ta ở Sở nghiên cứu nữa.