“Nhóc, mẹ chỉ hỏi con
một câu,” Văn mẹ tạm dừng một chút, đợi đến khi Văn Mân ngẩng đầu nhìn
bà mới tiếp tục nói: “Con ở đây một mình sợ hãi, lo lắng như vậy, những
điều con sợ hãi sẽ không xảy ra sao? Con lo lắng đứa bé xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, nhưng bây giờ có thể chứng tỏ đứa bé đang được an toàn
rồi. Con sợ hãi Tiếu Đồng sẽ ly hôn với con, cảm xúc của con thất thường như vậy nhưng thằng bé vẫn luôn bên cạnh con không phải sao?”
“Con…” Văn Mân á khẩu không biết trả lời thế nào. Cô đương nhiên biết rõ đáp
án là gì, nhưng mà bây giờ cô đang sa vào những suy nghĩ không có lối
thoát, nếu chỉ dựa vào một mình cô sẽ không thể thoát nổi. Cô biết
chuyện cũ đã qua, chuyện xảy ra ở kiếp trước không nhất định sẽ xảy ra ở kiếp này. Nhưng mà cô lại rất sợ hãi, bởi vì quá quan tâm, cho nên mới
sợ hãi mất đi.
“Nhóc, không phải mẹ đang dọa con, nếu con
vẫn tiếp tục như bây giờ, đứa bé sẽ không khỏe mạnh được, Tiếu Đồng cũng sẽ bởi vì không hiểu nổi suy nghĩ của con mà dần dần kéo dãn khoảng
cách giữa hai người.”
“Mẹ ~.” Bởi vì nghe được mấy lời chói tai, giọng nói của Văn Mân bất giác cũng cao hơn.
“Con đừng nghĩ mấy lời này thật khó nghe, nếu con còn không mau chóng thả
lỏng những gánh nặng chẳng ra làm sao ở trong lòng mình, những chuyện
này sớm muộn cũng sẽ phát sinh mà thôi.”
“Tiếu Đồng sẽ không phản bội con, con chắc chắn…”
“Vậy vì sao con còn lo lắng thằng bé bởi vì những lý do bất đắc dĩ mà bỏ rơi con, nói đúng ra, con mới là người không đủ tin tưởng đối với tình cả
của thằng bé.”
“Không phải.” Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn
chằm chằm vào Văn mẹ, không kịp nghĩ đã vội vàng phản bác: “Con tin
tưởng Tiếu Đồng rất yêu con, không ai có thể tin tưởng tình cảm của anh
ấy bằng con được.”
“Con tin tưởng tình cảm của con rể đối
với con, lại không tin tưởng thằng bé có thể vì con mà vượt qua được
những khó khăn bất đắc dĩ ấy, không tin thằng bé có thể bảo vệ con, bảo
vệ gai đình này? Nhóc, con không cảm thấy điều này thực mâu thuẫn sao?”
“Con người sống trên đời, sẽ có lúc sẽ gặp những chuyện bất đắc dĩ như vậy,
mặc dù không muốn nhưng vẫn phải thỏa hiệp không phải sao?” Ví như, nếu
Phó Thiên Húc mất đi sinh mệnh là vì Tiếu Đồng, với cách làm người của
Tiếu Đồng nhất định sẽ không mặc kệ Khương Bạch San. Kiếp trước, Phso
Thiên Húc vừa mới qua đời, Khương Bạch San đã chấp nhận gả cho Tiếu Đồng nhất định cũng có nhiều lý do bất đắc dĩ. Chẳng lẽ việc này, cô hy vọng Tiếu Đồng có thể xử lý một cách vẹn toàn được sao?
“Cho
nên, khi mọi việc còn chưa xảy ra, con đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt
với sự thất bại? Nhóc, con như vậy là sao chứ? Mẹ cứ nghĩ con là một
người mạnh mẽ, không ngờ con lại yếu đuối đến như vậy. Nếu con thực sự
nghĩ cho gia đình này, nghĩ cho đứa bé này, nghĩ cho Tiếu Đồng thì nên
dũng cảm đối mặt với mọi chuyện. Ngay cả khi sự việc xảy ra có tồi tệ
hơn đi nữa, con nhất định phải có dũng khí cùng Tiếu Đồng đối mặt với
tất cả.”
“Con…” Văn Mân muốn phản bác, nhưng lại không thể thốt ra được lời nào.
“Con cái gì con, con muốn nói cái gì, nói thế sự vô thường, nói luôn luôn có chuyện bất đắc dĩ, nói chẳng qua là con lo lắng, sợ hãi hay nói con
không có ý định muốn trốn tránh?”
“Nhóc, con đừng có lừa
mình dối người nữa, có phải con thật sự không muốn trốn tránh không, là
con tự đem mình biến thành tình trạng như bây giờ, không đúng sao? Bây
giờ con cứ rầu rĩ không vui, lo lắng sợ hãi, đây là cách con chuẩn bị
sao, chuẩn bị chờ đợi mọi chuyện xảy ra? Con định dựa vào lý do thân thể của mình không khỏe hay tâm trạng của mình không tốt, tự nhiên biến
mình thành người bị hại trong mắt người khác?”
Những lời của Văn mẹ càng nói càng khó nghe nhưng lúc này, những suy nghĩ được che
đậy trong lòng Văn Mân giống như bị người khác vạch trần khiến cô không
thể không đối mặt với ý nghĩ thật sự của mình.