Cuối cùng, Văn Mân đành nghe lời khuyên bảo của Tiếu Đồng cùng Văn mẹ về
nhà. Vừa bước tới cửa đã gặp ba Văn đang đứng chờ, ánh mắt lo lắng nhìn
vợ và con gái đang tinh thần mệ mỏi, ông nhanh chóng bước tới giúp Văn
mẹ dìu Văn Mân vào nhà.
“Tình hình thế nào rồi? Sao Tiếu Đồng lại không về cùng hai người? Chẳng lẽ kết quả phẫu thuật không tốt?”
“Đừng lo lắng, không có việc gì, tình hình phẫu thuật rất khả quan, chỉ cần ở lại phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát thêm vài ngày, chờ sức khỏe ổn
định hơn là có thể chuyển ra phòng bệnh thường rồi. Tiếu Đồng đưa mẹ con tôi về dưới lầu, sau đó phải quay lại bệnh viện xem có thể giúp đỡ gì
không thôi.”
Văn mẹ vừa dìu Văn Mân vào phòng khách vừa lên
tiếng giải thích, trong giọng nói tràn đầy cảm thán. Tình huống của cặp
vợ chồng son Khương Bạch San cùng Phó Thiên Húc quả thật khiến người ta
đau lòng, chuyện Khương Bạch San không thể mang thai trước đó bà cũng
biết một chút, còn chưa kịp vui mừng vì rốt cuộc cũng có con thì lại xảy ra chuyện này, may mắn là cuối cùng cũng vượt qua được.
“Nhóc, con đói bụng chưa, nếu không ăn trước chút gì đi.” Ba Văn cũng muốn hỏi xem chuyện xảy ra thế nào nhưng nhìn thấy sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt
của Văn Mân lại không hỏi nữa.
“Ba, mẹ, hai người cứ ăn
trước đi, con cảm thấy hơi mệt nên muốn về phòng nghỉ một lát, tối thức
dậy con sẽ ăn.” Văn Mân dùng tay đỡ thắt lưng, nhìn ba mẹ mình dặn lạ
một câu rồi xoay người chuẩn bị bước vào phòng ngủ. Bây giờ cô cảm thấy
rất mệt mỏi, chỉ muốn ngả xuống giường ngủ một giấc thật đã, chuyện cơm
nước gì đó tính sau cũng được.
Ba Văn lo lắng nhìn theo bóng lưng của con gái, nhỏ giọng trách Văn mẹ: “Bà thật là, sao lại không
biết chăm sóc con gái mình thật tốt, con bé mang thai bụng đã lớn như
vậy rồi còn chạy tới bệnh viện ngồi chờ lâu như vậy, không biết khuyên
nhủ con bé về sớm một chút sao?”
Văn mẹ liếc trắng mắt nhìn
chồng, tức giận phản bác một câu: “Ông còn không biết con gái của ông
tình tình ương ngạnh thế nào, sao tôi lại không khuyên nhủ chứ. Yên tâm
đi, con bé chỉ là có chút mệt mỏi, để nó ngủ một giấc là được, ông mau
dọn cơm đi, tôi đói lắm rồi, nhanh chóng ăn xong rồi cũng nằm nghỉ một
lát thôi. Ai ~~, cũng không biết đứa nhỏ Tiếu Đồng này phải giải quyết
vấn đề cơm nước thế nào.”
Văn mẹ một bên cảm thán một bên bước vào phòng ăn.
Bởi vì mệt mỏi nên cho dù rất đói bụng, Văn mẹ cũng chỉ ăn được mấy món ăn thanh đạm.
Ba Văn vừa gắp thức ăn cho Văn mẹ vừa hỏi: Tôi biết là Phó Thiên Húc bị
thương, trong điện thoại bà cùng không nói rõ tình huống cụ thể thế nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nữa, theo lý mà nói, Phó Thiên Húc cũng không phải đồng nghiệp trong Sở nghiên cứu, sao Tiếu Đồng phải quan tâm việc này nhiều như vậy? Bây giờ vẫn chờ ở bệnh viện, tình
trạng con gái chúng ta thế này cũng không biết đau lòng sao, mới đưa về
dưới lầu đã lại đi rồi.”
Dù sao vẫn là cha mẹ, sau khi biết
Phó Thiên Húc không có chuyện gì cũng cảm thấy đau lòng cho con gái của
mình, trong giọng nói hàm chứa sự bất mãn đối với con rể.
“Ai ~~~, chuyện này nói ra thì rất dài dòng. Mọi chuyện xảy ra, lúc ở trên
xe, Tiếu Đồng cũng đã kể lại cho chúng ta biết một chút. Việc này liên
quan đến vụ án mạng quan trọng của Bộ công an, về vụ án này Tiếu Đồng
cũng không tiện nói ra, chỉ đơn giản thuật lại mọi chuyện mới vừa phát
sinh sau đó.”