Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Cám ơn mọi người rất nhiều, đặc biệt là những lời chúc và sự ủng hộ của mọi người đối với t suốt thời gian qua!????????????
Lục Nhân Nhân không hề thân thiết với Phó Lễ Hành chút nào. Cô có nguyên tắc đạo đức riêng của mình, là phải bảo trì khoảng cách với bạn trai và chồng của bạn tốt. Nhưng bây giờ cô lại giống như nhìn thấy cặp đôi yêu thích, tâm trạng kích động không thôi, nên không nhớ phải cố kỵ như thường ngày, "Phó tổng, Vũ Vụ nói hôm nay là ngày kỷ niệm của hai người nên đã đáp chuyến bay nhanh nhất trở về rồi. Ngài tới đây để trải qua ngày kỷ niệm với Vũ Vụ sao?"
Loại chuyện lừa gạt lẫn nhau này đều muốn cho đối phương một sự bất ngờ, kết quả lại làm ra một kiểu tình tiết như lỡ hẹn, không những không gây tiếc nuối mà ngược lại còn có gì đó lãng mạn!
Lục Nhân Nhân cũng không biết mình vì sao lại kích động như vậy.
Trong đầu Phó Lễ Hành hiện lên dấu chấm hỏi, nhưng biểu hiện mặt ngoài lại không hề thay đổi, xem như không phủ nhận suy đoán của Lục Nhân Nhân. Hắn nắm chắc trọng điểm, cau mày hỏi: "Vũ Vụ đã về rồi?"
Suy đoán trong đầu của Lục Nhân Nhân lập tức phanh lại. Cô phục hồi tinh thần, một giây sau liền tiến vào trạng thái rụt rè, thậm chí lén lút di chuyển sang hướng bên cạnh, tưởng cách Phó Lễ Hành xa một chút, "Ừ, cô ấy bây giờ hẳn đã xuống máy bay rồi."
Cô dừng một chút, nghĩ đến tính cách của bạn thân liền nói thêm: "Vũ Vụ thực sự rất sốt ruột, vội vàng tìm tất cả mọi cách để nhanh chóng trở về. Đặt vé máy bay thôi đã tốn không biết bao nhiêu công sức, nói muốn trở về cho Phó tổng ngài một bất ngờ."
Phó Lễ Hành cũng không biết hôm nay là ngày kỷ niệm gì.
Loại việc nhỏ nhặt này hắn trước nay không để trong lòng, nhưng sau ngày kỷ niệm lần đầu tiên nắm tay, bây giờ có nhảy ra ngày kỷ niệm nào đó hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Trong lòng không phải không tiếc nuối, còn tưởng rằng không báo cho cô liền đi khách sạn tìm, sẽ nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc nói không nên lời của cô. Không nghĩ lại xảy ra chuyện lệch lạc một trời một vực như vậy.
Phó Lễ Hành ừ một tiếng, đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, thấp giọng nói: "Được rồi, Lục tiểu thư, tôi đi trước."
Cửa thang máy mở, Lục Nhân Nhân đi ra thang máy, liếc nhìn người đàn ông lạnh nhạt đang đứng trong thang máy nhíu mày một cái, cực kỳ khách sáo nói: "Phó tổng đi thong thả."
Chờ cửa thang máy khép lại lần nữa, Lục Nhân Nhân lập tức lấy di động trong túi xách ra, một bên đi về phòng, một bên nhanh như bay đánh chữ ——
【 Vũ Vụ cục cưng, tớ tuyên bố, cậu là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới! 】
【 Tình tiết lãng mạn như vậy thật sự tồn tại sao? 】
【 Tình yêu thiên tiên như vậy đáng giá lưu truyền ngàn năm vạn năm! 】
Sau khi Đồng Vũ Vụ xuống máy bay, nhìn thoáng qua thời gian thì thấy vẫn còn sớm. Cô không định tự mình lái xe về nhà. Từ sân bay đến biệt thự Tùng Cảnh cũng phải hơn một giờ. Bây giờ còn là giờ cao điểm buổi chiều, tự lái xe nói không chừng phải chôn chân trên đường cao tốc mất. Vì thế, sau khi tắt chế độ máy bay, cô lấy điện thoại gọi tài xế tới đón.
Ngày hôm nay của cô giống như đi tàu lượn vậy, tâm tình phập phồng lên xuống đến mức cô phải chậm rãi ngồi xuống nghỉ ngơi. Mới vừa ngồi xuống, mở WeChat liền thấy được tin nhắn Lục Nhân Nhân gởi tới. Cô chớp chớp mắt, có một loại dự cảm rất xấu.
Đánh chữ thì quá chậm, thời gian ở Tokyo lại chỉ nhanh hơn một giờ so với trong nước, lo lắng tốc độ trả lời tin nhắn như rùa bò của Lục Nhân Nhân nên cô trực tiếp gọi điện thoại qua.
Tốc độ tiếp điện thoại của Lục Nhân Nhân lại rất nhanh. Trong nháy mắt điện thoại được kết nối, Đồng Vũ Vụ còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được tiếng kêu hưng phấn như được mùa của Lục Nhân Nhân, "Vũ Vụ, có phải cầu xuống máy bay rồi không? Tớ nói cho cậu nha, cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Tớ không nghĩ tới loại tình tiết như phim thần tượng này sẽ xảy ra ngay trước mặt tớ! Chồng cậu vậy mà tới Nhật trải qua ngày kỷ niệm cùng cậu. Trời ơi, không nghĩ tới hắn là người ngoài lạnh trong nóng như vậy. Hắn sủng cậu thật đó!"
Đồng Vũ Vụ mê mang: "?"
Cái, cái gì?
Phó Lễ Hành đi Tokyo, còn đi tìm cô??
Một đám thảo nê mã* chạy nhanh qua trong nội tâm Đồng Vũ Vụ. Cô trầm mặc một lát, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Nhân Nhân, cậu nói gì với anh ấy, anh ấy lại trả lời như thế nào, một chữ cũng không được nói sai."
*thảo nê mã: tiếng lóng TQ, cùng âm với cụm "thao nĩ ma", giống cụm đcm bên mình ấy.
Lục Nhân Nhân: "Tớ hỏi hắn có phải tới Nhật trải qua ngày kỷ niệm cùng với cậu hay không, hắn hình như cũng không phủ nhận. Sau đó hắn liền hỏi tớ có phải cậu đã về nước rồi không. Tớ nói này nha, lúc nói chuyện, tớ cực kỳ nhấn mạnh với chồng cậu là cậu siêu siêu để ý đến ngày kỷ niệm này, nên muốn trở về tạo bất ngờ cho hắn!"
Giọng điệu tranh công trong câu cuối là ý gì vậy.
Đồng Vũ Vụ đau đớn nhắm mắt lại.
Lúc trước đầu cô bị úng nước thế nào mà lại chơi chung với Lục Nhân Nhân vậy??
Cô làm sao biết Phó Lễ Hành đi Nhật Bản còn không nói cho cô biết. Chẳng lẽ hắn học những tên tra nam hoa hòe loè loẹt đó nghĩ muốn cho cô bất ngờ?
"Ừ, biết rồi." Đồng Vũ Vụ mặt vô biểu tình, "Nhân Nhân, tớ còn có chút việc, tắt điện thoại trước."
Lục Nhân Nhân: "Ừ ừ ừ! Cậu có phải là muốn mua vé máy bay nhanh nhất về lại Nhật Bản không?"
Đồng Vũ Vụ: "?"
Cô đương nhiên không có ý tưởng này. Cho dù bây giờ bay trở về, nếu máy bay bị trễ thì làm sao bây giờ. Nếu lúc máy bay đáp xuống Nhật Bản đã là rạng sáng thì làm sao bây giờ?
Cái lý do ngày kỷ niệm không đâu vào đâu này dùng qua một lần thì thấy hiệu quả không tệ, nhưng nếu dùng lần thứ hai, thì đúng là tự đào hố chôn mình. (TY: đấy, coi chừng nghiệp quật tè le đấy)
Đồng Vũ Vụ rất xấu hổ mà nhớ tới một câu, bạn bè chính là dùng để bán.
Cô đang có ý nghĩ là bây giờ có nên kéo Lục Nhân Nhân xuống nước cùng hay không đây. Nói với Phó Lễ Hành là do Lục Nhân Nhân muốn đi tìm vịt nên cô không muốn thông đồng làm bậy cùng?
Cái này ý niệm tồn tại trong đầu vài giây đã bị cô vô tình bóp nát. Tình huống đột phát dễ dàng khiến chỉ số thông minh của con người ta hạ thấp. Với mạch suy nghĩ của Phó Lễ Hành, nếu hắn có ý nghĩ "vật họp theo loài, người phân theo nhóm" thì làm sao? Huống chi, Lục Nhân Nhân còn là phụ nữ chưa lập gia đình, loại chuyện này đừng nên công khai thì hơn.
Đồng Vũ Vụ ngồi xuống lấy ra di động, vô thức mà tìm tòi cùng tin tức liên quan với Phó Lễ Hành.
Tìm không biết bao nhiêu lâu, rốt cuộc tìm thấy một tiêu đề trong một cái app về giới giải trí, là một tin tức không biết hư hư thực thực về Phó Lễ Hành và một bông hoa nhỏ nào đó trong giới.
【 Tôi tới chỉ để thông báo thôi, bạn của tôi là người trong giới giải trí, cụ thể làm gì thì tôi không tiện tiết lộ, sẽ bị bôi đen. 】
【 Tiểu hoa dự bị, nghệ sĩ nữ tuyến hai Đ.N.Đ là bạch phú mỹ, bối cảnh rất lớn mạnh, người bình thường không dám trêu chọc, cô bạn trai là Thái Tử gia của CTHĐ. Vị này rất lợi hại, bối cảnh thì không phải nhắc tới, CTHĐ chỉ là một trong nhiều khách sạn dưới danh nghĩa của Thái Tử gia. Gia tộc của Thái Tử gia có quy mô vĩ đại hơn rất nhiều. 】
Đồng Vũ Vụ thường xuyên ở trên mạng ăn dưa*, loại tin tức dùng ghép vần của chữ cái đầu để viết tắt, tùy tay gom lại cũng được một đống lớn, nên mức độ đáng tin gần như bằng không.
*ăn dưa: hóng chuyện thị phi của người khác.
Ở trên mạng, tin nóng trong giới giải trí tuỳ tiện nhấp vào một cái thì một trong 985 người là người đó nào đó thuộc giới hào môn.
Đồng Vũ Vụ rất quen thuộc loại tiểu xảo này, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết tin tức đang nói tới ai. Đ.N.Đ chính là người không biết cố ý hay vô tình dựa hơi giả làm bạch phú mỹ, Đoạn Nhã Điềm. Thực tế thì tìm mòn mắt trong vòng trong danh viện ở Yến Kinh cũng không tìm được người này. Đầu năm nay, nghệ sị dựa hơi người khác quá nhiều. Chỉ cần không gây phiền toái thì trên cơ bản sẽ không sao.
Còn về CTHĐ thì chính là Cẩm Thành Hoa Đình dưới trướng Phó gia. Thái Tử gia là người nào thì không cần người khác nói cũng biết. Ở trong mắt Đồng Vũ Vụ, nếu trước kia cô ăn vạ là ăn vạ một cách âm thầm hoa mỹ, thì Đoạn Nhã Điềm này chính là ngang nhiên ăn vạ.
Người đưa tin tức nóng hôi hổi này có phải là quá lạc hậu rồi không, ngay cả chuyện Phó Lễ Hành đã kết hôn cũng không biết?
Cũng may là nhiệt độ của tin tức này không cao, bằng không bị người chú ý tới, tạo hình bạch phú mỹ không những không ổn còn bị người ta gọi là tiểu tam, đây không phải ngã dập mặt trong một nốt nhạc à?
Đồng Vũ Vụ nghĩ nghĩ, nhanh chóng đăng nhập tài khoản phụ, thay đổi ảnh nền, chuyển thông tin hình ảnh đến tài khoản chính, lặp đi lặp lại mấy lần. Chuẩn bị tỉ mỉ xong liền chụp màn hình lại.
Sau khi hoàn thành xong mọi công đoạn, Đồng Vũ Vụ bấy giờ mới gọi điện thoại cho Phó Lễ Hành.
Đầu bên kia rất nhanh truyền đến giọng nam trầm thấp: "Alo?"
Sau khi Phó Lễ Hành về phòng liền nhìn sơ qua bưu kiện mà phía đối tác Nhật Bản gởi tới, còn chưa kịp nghĩ kỹ ngày mai là ngày kỷ niệm gì thì Đồng Vũ Vụ đã gọi điện thoại tới.
Hắn nghe được trong giọng nói của cô đang cố gắng kìm nén tâm trạng vui vẻ nhảy nhót, "Ông xã, anh đang ở đâu vậy?" Không đợi hắn trả lời, cô lại hỏi: "Ha ha anh đoán xem bây giờ em đang ở đâu! Anh tuyệt đối đoán không được!"
Thanh âm của cô nghe như tràn đầy sức sống.
Hắn nhéo nhéo sóng mũi, không nghĩ tới Lục Nhân Nhân vậy mà không nói cho cô. Hay là cô vừa xuống máy bay liền gọi ngay cho hắn, muốn cho hắn một bất ngờ?
"Tôi đang ở Nhật Bản." Hắn nói.
Bên kia trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó: "Anh ở Nhật Bản?? Anh thế nào lại đi Nhật Bản?"
"Đi công tác."
"À, em không biết, em vừa mới từ Nhật Bản về nước."
Giọng điệu Đồng Vũ Vụ mười phần uể oải tiếc nuối. Cái này không phải là giả vờ mà là phản ứng thật của cô.
Nếu biết Phó Lễ Hành sẽ đi Nhật Bản thì cô hà tất phải lo lắng chạy về nước nhanh như vậy. Ở cùng hắn, cô một đồng cũng không cần trả, toàn bộ hành trình đều do hắn xuất tiền. Thế mà lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cô khó tránh khỏi tiếc nuối.
"Ngày mai là ngày gì vậy?" Phó Lễ Hành hỏi.
Hắn thật sự không biết ngày mai là ngày kỷ niệm gì.
Đồng Vũ Vụ trả lời một cách tự nhiên: "Không phải ngày gì cả, anh sao lại hỏi như vậy?"
Phó Lễ Hành liền càng thêm nghi hoặc khó hiểu: "Lục tiểu thư nói là ngày kỷ niệm của chúng ta."
Đồng Vũ Vụ ấp a ấp úng, vừa nói phải vừa nói không phải. Phó Lễ Hành đương nhiên phát hiện cô không thích hợp, "Làm sao vậy?"
Dưới sự truy hỏi của Phó Lễ Hành, Đồng Vũ Vụ liền thở dài một hơi, "Kỳ thật cũng không phải là chuyện gì to tát, chờ tắt điện thoại xong em sẽ gởi cho anh cái này. Nhưng em nói trước đó, em là tin tưởng anh, chỉ là có chút lo lắng chuyện xảy ra kế tiếp thôi, cho nên mới gấp gáp trở về. Nhưng loại chuyện này em cũng không muốn để cho người khác biết, nên mới gạt Nhân Nhân, lừa cô ấy ngày mai là ngày kỷ niệm của chúng ta. Em biết em nói dối là không đúng."
"Hử?"
Sau khi điện thoại tắt, Đồng Vũ Vụ lấy hết can đảm đem ảnh chụp màn hình phải vất vả mới tạo được vừa rồi gởi cho Phó Lễ Hành, còn có đường link của tin tức kia.
Tim Đồng Vũ Vụ đập như nổi trống. Rốt cuộc, chơi trò tâm nhãn với một người như Phó Lễ Hành thật sự quá khảo nghiệm tố chất tâm lý, cũng may là cô không phải từ không nói có. Cái tin nóng này cũng không phải do cô tự vẽ ra.
Đương nhiên cô cũng muốn mượn chuyện này để thử thái độ của Phó Lễ Hành một chút. Nếu cảm tình của hắn đối với cô có thay đổi thì hắn nhất định sẽ làm gì đó. Ngược lại, nếu hắn cái gì cũng không làm, ngay cả tỏ vẻ cũng không thì chứng minh, mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này chỉ là do cô tự cho là đúng.
Nếu bạn đang ở trong một mối quan hệ, có đôi khi bạn nên kiểm tra xem tiến độ giữa hai người đã đi đến đâu rồi, bằng không "bận việc" lâu như vậy, kết quả đối phương căn bản không chút dao động thì làm sao bây giờ? Cách làm của người trưởng thành chính là phải kịp thời ngăn chặn tổn hại.
Chờ sau khi tài xế tới, Đồng Vũ Vụ nhìn giao diện WeChat, thấy hắn vẫn không trả lời tin nhắn thì không khỏi thở dài một hơi.
Thật sẽ không phải là cô tự dát vàng lên mặt mình đi?! Nhưng cô thật sự, thật sự cảm thấy Phó Lễ Hành của bây giờ đối xử với cô không giống như lúc trước mà.
Hay là mặc kệ cô có làm gì cũng không thể lay chuyển được cốt truyện mạnh mẽ của nguyên tác?
Đồng Vũ Vụ ngồi ở ghế sau, thấy WeChat không có tin nhắn trả lời, liền muốn mở tin nóng kia ra xem lại lần nữa, xem có phải cô bỏ sót chi tiết nào rồi hay không, kết quả...... mở không ra!
Tải lại trang lần nữa thì thấy tin tức đã bị cắt bỏ!
Tình, tình huống này là sao?