Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Phó Lễ Hành muốn xoay người lại.
Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác ôm từ sau lưng, thật sự có chút không quen. Đặc biệt là khi nút áo sơmi đã được mở ra mấy nút. Tay cô vừa lúc chạm vào da của hắn. Loại cảm giác như lông chim nhẹ phất qua trong lòng này lại rục rịch ngóc đầu dậy.
Cảm giác này đối hắn mà nói là xa lạ, nhưng cũng là quen thuộc.
Xa lạ chính là, ba mươi mấy năm trong cuộc đời, số lần tự mình trải nghiệm rất ít, còn quen thuộc chính là, trước đó không lâu hắn vừa mới trải nghiệm qua.
"Đừng nhúc nhích." Đồng Vũ Vụ chống đầu lên lưng hắn. Giọng nói của cô khẩn trương: "Một lát thôi. Em sợ nếu nhìn anh, em sẽ xấu hổ mà không dám nói gì. Nhé, chỉ vài phút thôi."
Phó Lễ Hành không biết cô muốn nói gì, có lẽ là chuyện liên quan tới tin tức kia?
Hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Chỉ là vài phút, hắn có thể nhẫn nại.
"Kỳ thật khi bạn em nói cho biết, phản ứng đầu tiên của em là không tin. Em biết anh không phải người như vậy, nhưng là trong lòng vẫn có chút không thoải mái, cứ cảm thấy chồng của mình bị người khác mơ ước. Em lúc ấy rất muốn tìm người tung tin tức này nói chuyện, nói anh là người đã kết hôn, đã có vợ. Em còn rất tức giận mà soạn ra một đoạn lời nói rất dài, chưa kịp gởi đi đã cảm thấy chính mình như vậy rất buồn cười. Chỉ là loại người dùng những lời dối trá để gây chú ý, em so hơn thua với bọn họ làm gì."
Đồng Vũ Vụ đúng là sẽ không so đo với Đoạn Nhã Điềm, nếu không chẳng phải sẽ kéo thấp giá trị con người, tự xếp mình vào vị trí phú nhị đại hạng ba sao?
Có người trời sinh thấp kém, ở cái niên đại chỉ cười người nghèo chứ không cười kẻ xướng*, làm tiểu tam cho người có tiền cũng được coi là đáng để tự hào.
*xướng: con hát, kĩ nữ, cũng dùng để chỉ gái điếm.
"Lúc xuống máy bay em đã suy nghĩ rõ ràng lại rồi, vốn muốn cho anh một sự bất ngờ, không nghĩ tới anh lại đi Nhật Bản công tác." Giọng điệu Đồng Vũ Vụ ảo não uể oải. Vốn dĩ có thể ở Nhật Bản làm càn mà mua mua mua, vậy mà vì một ý nghĩ sai lầm mà hỏng hết, vì không nắm bắt thông tin kịp thời mà bỏ lỡ, "Em xin lỗi, là em lòng dạ hẹp hòi, về sau em sẽ không vì những chuyện như vậy mà không vui. Bác em có nói, đàn ông ở trên thương trường khó tránh khỏi những lúc gặp dịp thì chơi, bọn họ đều nói đó là bình thường. Em không biết trên phương diện công tác anh có bị khó xử hay không, có phải sẽ rất đau đầu không, có phải những lúc em không nhìn tới cũng sẽ sứt đầu mẻ trán lắm hay không."
"Em cái gì cũng không biết, chỉ có thể tin tưởng anh vô điều kiện. Ông xã, lần này là em không đúng, em không nên vì loại chuyện nhỏ này mà cáu kỉnh với anh. Chỉ là, trong lòng em lúc ấy thật sự là......có chút khó chịu."
Phó Lễ Hành nghe xong lời này của cô, muốn cười lại nhịn không được muốn dạy dỗ cô một trận.
Hắn và loại đàn ông gặp dịp thì chơi trong lời bác cô không giống nhau. Đến bây giờ, nếu như hắn ở trên phương diện này còn thân bất do kỷ, vậy chỉ có thể đại biểu là năng lực của bản thân hắn không đủ, không thể đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc của một tập đoàn.
Người có thực lực mãnh mẽ, sẽ không để mình thân bất do kỷ.
Ý cô là cho dù về sau thật sự có lời đồn như vậy, cô cũng sẽ tin tưởng hắn? Rõ ràng là nhìn cũng không ngốc, sao lời nói ra lại ngốc như vậy?
Lời nói đến bên miệng nhưng Phó Lễ Hành lại không nói, chỉ là xoay người lại ôm cô, cằm chống lên đầu tóc cô, hắn hạ giọng lên tiếng, chỉ nói một chữ "tốt".
Đồng Vũ Vụ: "?"
Sao lại thế này, dựa theo sự phát triển bình thường của cốt truyện, hắn chẳng phải sẽ bảo đảm là mình tuyệt đối sẽ không ngoại tình, tuyệt đối sẽ không gặp dịp thì chơi, còn mẹ nó chứ "tốt", tốt cái gì mà tốt!
Hắn nói "tốt"! Hắn vậy mà nói "tốt"!!
Cô trừ bỏ rủa thầm trong bụng thì không còn cách nào để biểu đạt sự câm nín và phẫn nộ nho nhỏ trong lòng.
Mẹ Phó ở dưới lầu đã ngửa đầu nhìn lên lầu tới lần thứ năm, ngoài miệng cũng nói thầm: "Đổi quần áo gì mà lâu vậy nhỉ?"
Qua một hồi lâu, Đồng Vũ Vụ mới mang khuôn mặt nhỏ hồng hồng xuống lầu. Mẹ Phó nhìn nhìn phía sau cô, không thấy con trai cùng đi xuống, liền hỏi: "Lễ Hành đâu con?"
Ánh mắt Đồng Vũ Vụ ngập sương, bên tai đỏ bừng, giọng nói lại rất bình tĩnh đứng đắn: "Anh ấy nói có chút nóng, muốn tắm rửa một cái rồi xuống ăn cơm."
Mẹ Phó không biết nói gì: "Lúc ăn cơm lại đi tắm, thật là biết chọn thời gian."
Đồng Vũ Vụ có thể nói gì đây, ai kêu đàn ông và phụ nữ không giống nhau, một khi phát tình, đàn ông muốn che giấu cũng che giấu không được, chỉ có thể đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo.
Cô đi theo mẹ Phó đi nhà ăn. Sau một lúc lâu, Phó Lễ Hành tắm rửa xong mang theo một thân bạc hà mát lạnh mới xuống dưới ăn cơm. Cha Phó bây giờ nghiện đi câu cá, hễ hứng thú nổi lên là hẹn hai ba người bạn tốt đi câu cá. Ông vừa gọi điện thoại về bảo là phải khuya mới về đến nhà, không cần phải chờ ông.
Một bữa cơm, Đồng Vũ Vụ ăn đến không ngẩng đầu lên được, càng không muốn về nhà.
Ở nhà cũ thật tốt, một ngày 3 bữa đều có đầu bếp trình độ thượng thừa nấu ăn, cô đi theo bên người mẹ Phó chỉ cần làm một tên phế vật thanh nhàn ăn no chờ chết là được. Chờ khi về đến nhà, lại phải bắt đầu nhọc lòng những chuyện nhỏ nhặt như củi gạo mắm muối, thật quá phiền.
Cơm nước xong, Đồng Vũ Vụ lưu luyến không rời theo Phó Lễ Hành về nhà. Lúc tắm rửa xong bắt đầu dưỡng da, cô liền dành chút ít thời gian hiếm hoi đi nói chuyện với hệ thống: 【 Một năm kế tiếp, không lẽ tôi đều phải trải qua loại này ngày tháng tính toán tỉ mỉ này à? 】
Hệ thống: 【 Nhiệm vụ chia làm hai phần, ngoại trừ nhiệm vụ điều chỉnh thì còn có nhiệm vụ mở. 】
Đồng Vũ Vụ: 【 Điều chỉnh thì tôi hiểu, nhưng nhiệm vụ mở là cái gì. Chẳng lẽ về sau còn có nhiệm vụ kiếm tiền? 】
Hệ thống: 【 Bổn hệ thống cũng không rõ, phải khi nhiệm vụ công bố thì bổn hệ thống mới biết được. 】
Đồng Vũ Vụ: 【 Loại nhiệm vụ quy định xài bao nhiêu tiền này không phải lúc nào cũng có phải không? 】
Hệ thống: 【 Không đâu. 】
Đồng Vũ Vụ như trút được gánh nặng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu phải trải qua loại ngày tháng này hơn một năm, thì nói không chừng hai ba tháng sau cô liền bỏ cuộc không làm nữa.
Nhưng mà cô vẫn còn một vấn đề rất nghiêm túc: 【 Nếu tôi hoàn thành hết mọi nhiệm vụ thì có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng, con số đại khái cũng được. 】
Cô chịu không nổi loại uất ức này, nếu con số không làm cô vừa lòng......
Hệ thống: 【 Là con số có thể làm cho cô cả đời áo cơm không lo. 】
Đôi mắt Đồng Vũ Vụ thoắt cái sáng ngời: 【 Vậy là rất nhiều trăm triệu sao! 】
Sao không nói sớm, nói sớm một chút thì cô đã không phải suy nghĩ tiêu cực làm gì cho mệt thân.
Hệ thống: 【...... Vậy cũng không phải. Là áo cơm không lo, không phải là tiêu xài xa hoa lãng phí. 】
Còn rất nhiều trăm triệu, thật là "kẻ tài cao gan cũng lớn", vậy mà cũng dám nghĩ.
Đồng Vũ Vụ thở dài, đối người thường mà nói, hơn một ngàn vạn cũng có thể là áo cơm không lo, nhưng đối cô thì đó chính là nháy mắt rớt đến xóm nghèo.
Cô không hề phản ứng lại hệ thống, nghiêm túc bôi kem mát xa cổ.
Phó Lễ Hành đang ngồi trên giường xem tài liệu trong di động, đột nhiên phát hiện một tài liệu bị phiên dịch nhầm. Hắn cau mày gọi cho thư ký Vương.
"Tại sao lại xuất hiện kiểu sai lầm sơ đẳng này? Phía đối tác bên Pháp chẳng phải sẽ vì vậy mà nghi ngờ năng lực của công ty hay sao?"
Đồng Vũ Vụ bị giọng nói áp suất thấp của Phó Lễ Hành làm cho hoảng sợ, quay đầu thì thấy hắn cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Chẳng lẽ là công việc xảy ra vấn đề gì?
Cô liền dựng lên lỗ tai lên lặng lẽ nghe. Không phải cô muốn "can thiệp nội chính", cô chỉ muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô không muốn làm cá trong ao nằm không chờ tai vạ.
Sau vài phút lắng nghe, cô đại khái cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ngải Đạt là trợ lý phiên dịch của Phó Lễ Hành, nhưng gần đây bởi vì mang thai nên thân thể không thoải mái, thường xuyên phải xin nghỉ. Dù sao cô ấy cũng là nhân viên lâu năm nên công ty sẽ không quá hà khắc. Vì thế rất nhiều công việc của Ngải Đạt đều được giao cho trợ lý mới tới. Trợ lý mới này là sinh viên mới tốt nghiệp, Phó thị vốn dĩ sẽ không tuyển, nhưng vì sơ yếu lý lịch của cô ta rất ổn, trong bốn năm đại học từng tiếp khách nước ngoài, cũng từng làm qua không ít vị trí phiên dịch. Bên bộ phận nhân sự thấy vậy liền thương lượng lại, lúc ấy chỉ nghĩ Ngải Đạt còn một hai tháng nữa mới nghỉ sinh, để cô ấy mang theo trợ lý mới làm quen một chút hẳn sẽ không có vấn đề. Chỉ là không nghĩ tới thời kỳ cuối thai sản của Ngải Đạt quá gian nan vất vả.
Bản dịch này không thể nói là sai, Đồng Vũ Vụ tinh thông tiếng Pháp, trên mặt chữ thì trợ lý phiên dịch này dùng không sai, chỉ là cô ta không biết kết hợp với tình huống thực tế, nên mới xuất hiện chuyện lẫn lộn thế này.
Đồng Vũ Vụ đột nhiên ý thức được, đây đối với cô là chuyện tốt, cũng là một cơ hội.
Chờ sau khi Phó Lễ Hành tắt điện thoại, cô tính toán thời gian, nghĩ thầm sự tức giận của hắn cũng đã nguôi đi phần nào, liền buông cái chai trong tay xuống, vui vẻ đi tới giường lớn. Cô bò lên trên giường, ngồi ở bên cạnh Phó Lễ Hành, thật cẩn thận hỏi: "Có phải trợ lý phiên dịch mới xảy ra vấn đề không anh?"
Phó Lễ Hành gỡ xuống mắt kính, nhéo nhéo sóng mũi, "Ừ."
Hạng mục bên Pháp không tính quá lớn, cũng không phải quá quan trọng, nhưng hắn đối với công việc luôn có yêu cầu rất cao, không được cẩu thả dù chỉ một chút. Vậy nên cấp dưới làm ra một lỗi sai tuy không nguy hiểm nhưng lại rất sơ đẳng làm hắn không biết phải nói thế nào.
"Là tiếng Pháp sao?" Đồng Vũ Vụ nghĩ nghĩ, hứng thú bừng bừng bắt đầu tự đề cử mình, "Anh thấy em thế nào? Vừa rồi em nghe anh nói trong điện thoại, chỉ là bản phiên dịch một chút chi tiết về hợp đồng và dự án, hẳn sẽ không quá mất thời gian nhỉ?"
"Em?" Phó Lễ Hành kinh ngạc nhìn cô.
Phó Lễ Hành lúc này mới nhớ tới, vợ hắn tinh thông tiếng Pháp.
Đồng Vũ Vụ rụt rè gật đầu, "Trình độ của em cũng được mà. Hơn nữa em từng ở Pháp một đoạn thời gian, phiên dịch vài văn kiện hẳn không có vấn đề."
Cô đây là khiêm tốn, tinh thông 4 loại ngôn ngữ cũng không phải là nói chơi. Rất lâu trước kia cô đã hiểu, biết nhiều hơn một loại ngôn ngữ không phải là chuyện xấu, chỉ là phải dành nhiều thời gian và sức lực. Trong hai năm qua, cô chưa từng bỏ bê, lấy lý do ôn cố tri tân* mà rất nhiều lần đi nước ngoài......
*ôn cố tri tân: ôn lại quá khứ và học hỏi cái mới.
Lấy năng lực của cô, làm trợ lý phiên dịch cho Phó Lễ Hành là quá đủ.
Phó Lễ Hành lắc lắc đầu, "Không được. Như vậy em sẽ tương đối vất vả."
Đồng Vũ Vụ mới không sợ vất vả! Cô suy nghĩ kỹ rồi, mấy ngày nay tới làm trợ lý cho Phó Lễ Hành, không những có thể trình diễn một màn bá đạo tổng tài cùng kiều tiếu tiểu trợ lý, còn có thể kéo gần tình cảm phu thê. Quan trọng nhất chính là, nếu cô đi công ty hỗ trợ hắn, thư ký Vương không thể không gọi bữa trưa cho cô đúng không? Ăn trưa xong Phó Lễ Hành sẽ không để cô về nhà một mình đâu nhỉ. Lấy trình độ lười biếng của hai vợ chồng thì khẳng định là sẽ đi ăn ở ngoài. Nếu ăn ở ngoài, cô không cần phải trả tiền.
Cơ hội tốt như vậy, người nào buông tha thì người đó là đồ con rùa.
"Sẽ không đâu, chỉ là mấy ngày mà thôi." Đồng Vũ Vụ dứt khoát buông rụt rè, bắt đầu lôi kéo tay Phó Lễ Hành làm nũng, "Em chỉ là muốn cảm nhận cuộc sống của một nhân viên văn phòng, khẳng định rất thú vị. Hơn nữa em cũng muốn luyện luyện tập, xem thử ký năng của mình có phải đã hoang phế rồi không. Chỉ mấy ngày thôi mà! Anh để em làm thử xem, chỉ thử xem thôi mà!"
Phó Lễ Hành thiết diện vô tư tiếp tục lắc đầu: "Không được."
Hắn không thích công và tư lẫn lộn, làm sao có thể để Đồng Vũ Vụ làm trợ lý cho mình? Cho dù chỉ là mấy ngày hắn cũng không muốn.
Huống chi các trợ lý khác cũng không phải chỉ dành để bài trí. Loại chuyện nhỏ như phiên dịch rất nhanh sẽ được giải quyết tốt. Nếu loại chuyện này mà phải để cho vợ hắn đích thân giải quyết, vậy nhân viên của Phó thị đều có thể trực tiếp cuốn gói chạy lấy người hết là được rồi.
Đồng Vũ Vụ chỉ muốn nắm lấy cơ hội này, không ngờ hắn lại không nói tình cảm đến vậy. Xổ ra đủ loại năn nỉ ỉ ôi cũng không thể có được một cái gật đầu của hắn. Cô tức muốn banh nóc, dứt khoát ngồi trên người hắn thò tay đi cù léc. Đêm nay nhất định phải ép buộc hắn làm ra một quyết định sai lầm, nói một chữ "được" mới được.
"Anh có đồng ý hay không!"
"Có đồng ý hay không!"
Đồng Vũ Vụ lúc này giống như ác bá chuyên đi hiếp đáp người. Cô đây là nhân cơ hội quan báo tư thù*. Phó Lễ Hành dù sao cũng là người trần mắt thịt, hắn cũng sợ nhột, nhưng hắn quá mạnh, vòng tay ra ôm ghì cô vào trong ngực. Hai người lăn lộn cùng một chỗ, không khí dần dần thay đổi, tay Phó Lễ Hành dao động trên phần eo cô rồi chậm rãi đi xuống. Hô hấp của hai người quấn quanh đối phương, Đồng Vũ Vụ dứt khoát dang tay ôm cổ hắn, chỉ trong chốc lát, trong phòng một mảnh kiều diễm.
*quan báo tư thù: t nghĩ nó đại khái như quan lấy quyền lực ra báo thù riêng.
Ly nước trên tủ đầu giường gợn sóng lăn tăn, biểu hiện buổi tối này đã định là sẽ không trôi qua một cách bình thường
Buổi sáng hôm sau, Đồng Vũ Vụ ngủ đặc biệt sâu. Đồng hồ báo thức trong di động vang lên, cô miễn cưỡng thò tay ra tắt đi. Hôm nay lại là một ngày cô muốn đình công, không hề có ý định muốn rời giường dù chỉ một chút. Người bị khổ bức chính là cô, bị áp bức đến trễ như vậy, còn phải dậy lúc 7 giờ làm bữa sáng cho người đàn ông thối kia. Sao cô đáng thương vậy chứ!
Cô lôi kéo chăn lên che mặt, ý đồ giả chết, chuẩn bị tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
Phó Lễ Hành mặc quần ngủ vào rồi đứng ở mép giường, thấy cô không có ý muốn dậy, thanh âm trầm thấp nói: "Không phải em nói muốn đi làm sao? Tôi không chấp nhận trợ lý đi trễ ngay ngày đầu tiên đi làm."
Đồng Vũ Vụ vốn còn đang giả chết, nghe xong lời này thì giống như một con cá chép lộn mình, trực tiếp ngồi dậy, chăn mỏng từ trên người trượt xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn phía trước, vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn hắn: "Anh đồng ý rồi?"
Phó Lễ Hành không trực tiếp trả lời, ánh mắt dừng tại dấu đỏ trên xương quai xanh của cô rồi không dấu vết dời đi, ném xuống một câu liền đi vào phòng tắm.
"Nhanh lên, tôi mang em đi ra ngoài ăn sáng."
Đồng Vũ Vụ hoan hô một tiếng, thật sự là quá tốt, bữa sáng không cần làm, một ngày 3 bữa cơm nói không chừng đều không cần làm!
Phó Lễ Hành vốn đã xoay người đi cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Cuộc sống rập khuôn quá nhàm chán, thỉnh thoảng hắn cũng nên lẫn lộn giữa công và tư một lần.