Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 55

Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên.

uaifufu?

Phó Lễ Hành nói nhiều ngôn ngữ hơn so với Đồng Vũ Vụ nhưng hắn lại không hiểu được đây là ý gì.

Có lẽ cô chỉ tùy tay gõ ra mấy chữ ngẫu nhiên?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đồng Vũ Vụ đang ngồi trên ghế, trước mặt cô là một tấm gương thật lớn, dù không nhìn thẳng vào nhau mà chỉ thông qua gương thì hắn cũng thấy cô đang cười nhìn về phía hắn.

Giống như ngọn lửa của cacbua canxi*, hắn cẩn thận suy nghĩ xem mật khẩu cô đặt có nghĩa là gì.

*Được dùng để mô tả những thứ xuất hiện và biến mất chỉ trong giây lát, và cũng được sử dụng như một phép ẩn dụ cho những ý nghĩ và hành động xảy ra nhanh chóng.

Khi con người ta đang lúc cầm lòng không đậu thì rất khó khống chế biểu cảm của chính mình. Hắn hoàn toàn không để ý tới khoé môi mình cong lên, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt.

Vừa rồi hắn không nghĩ tới đây là ghép vần.

Đại khái là vì như vậy mà Phó Lễ Hành có một loại cảm giác "mặc dù ngồi đây chờ cô làm tóc hơn một tiếng đồng hồ nhưng hình như không hề khó khăn như đã nghĩ."

Cô hình như rất biết cách vuốt phẳng sự mất kiên nhẫn của hắn.

Đồng Vũ Vụ thật sự không biết Phó Lễ Hành đang nghĩ gì. Cho dù cô biết đàn ông đều không thích đi dạo phố với phụ nữ, đặc biệt là loại hoạt động ngồi một chỗ bất động suốt 3-4 tiếng đồng hồ như làm tóc. Nhưng đứng ở góc độ của phụ nữ, cô không cảm thấy hơn một giờ đồng hồ là khoảng thời gian rất dài.

Thế nên ngay lúc này cô không cách nào đồng cảm với Phó Lễ Hành như bản thân mình cũng bị.

Vừa rồi cô nói muốn kết nối với wifi hotspot của hắn chỉ vì muốn xem hắn có thể mở khoá di động của hắn đưa cho cô hay không.

Cô vốn không thường xuyện chia sẻ hay kết nối wifi hotspot. Trước đây là Lục Nhân Nhân muốn kết nối với wifi hotspot của cô nên cô mới biết được thì ra còn có cái này. Nhưng khi đang muốn cài đặt mật khẩu thì cô đột nhiên nảy ra ý tưởng này.

Uaifufu*.

*Chữ U thì t ko hiểu lắm nhưng t đoán là U đọc gần giống Wu. Wu trong Tong Yuwu (佟雨雾), tên của Đồng Vũ Vụ. Có lẽ ĐVV ko muốn quá rõ ràng nên mới thay Wu bằng U. Còn Ai (爱) trong tiếng TQ nghĩa là yêu. Fu là họ của Phó Lễ Hành, Fu Liheng (傅礼衡).

Cô cũng muốn đặt một mật mã cho wifi hotspot trong trong di động của mình.

Cô cúi đầu thành thạo đánh một dãy ký tự--

fufuaiu.

Chuyện Phó Lễ Hành đi tới Phát Sắc Đồng Vũ Vụ giống như mọc cánh bay đến rất nhiều diễn đàn ăn dưa. Vì thế khi lúc Đồng Vũ Vụ vừa làm tóc xong liền nhận được tin nhắn từ Lục Nhân Nhân và chanh tinh Tống Tương.

Lục Nhân Nhân: 【 Tình yêu thần tiên như vậy thật sự tồn tại sao? Tớ nghe bọn họ nói Phó tổng hộ tống cậu đi làm tóc! 】

Lục Nhân Nhân: 【 Cậu không biết mấy cô trong diễn đàn của tớ đều ghen tị muốn chết. Được rồi, tớ cũng cảm thấy ghen tị nữa!! Một ông chồng như Phó tổng đi đâu mà tìm bây giờ? Có phải là hàng nhà nước cấp cho không? Tại sao lại không đến phiên tớ? Chẳng lẽ loại chuyện này cũng phải xem mặt sao. Oa oa oa. 】

Lục Nhân Nhân: 【 Vũ Vụ bảo bối, cậu dạy cho tớ đi. Tớ trả học phí, năm cái Hermes được không!! Không đủ tớ lại thêm! 】

Chanh tinh Tống Tương: 【 Cậu khai mau! Cẩn thận nói cho tôi, rốt cuộc cậu đã làm gì từ sau hôm giả say. Tôi có thể lại mời cậu ăn cơm.】

Tống Tương khẳng định, Đồng Vũ Vụ lòng dạ thâm sâu hơn cô nhiều. Vốn còn đang đắc chí vì chuyện Từ Duyên Thanh vứt hết loạt bút mà hắn có, nhưng hiện tại chẳng còn sót lại chút gì.

Phó Lễ Hành vậy mà đi cùng Đồng Vũ Vụ tới Phát Sắc làm tóc!

Tuy rằng Từ Duyên Thanh cũng từng đi cùng cô, không không không, hắn lần đó không phải là đi cùng, mà là vừa lúc đi ngang qua đó nên mới thuận tiện đón cô về nhà, vì vậy mới lộ mặt ở Phát Sắc. Từ Duyên Thanh không phải cố ý đi cùng cô!

Đồng Vũ Vụ: 【 Tôi thấy trong đầu cậu toàn là cháo loãng.jpg】

Sau khi nhanh tay gửi biểu tượng này tới cho Tống Tương, Đồng Vũ Vụ vui sướng kéo tay Phó Lễ Hành ra khỏi Phát Sắc, hướng phía bãi đỗ xe đi.

Yến Kinh tấc đất tấc vàng, ngay cả chỗ dừng xe đều rất khó tìm. Cũng may trí nhớ của Phó Lễ Hành tốt, xe đậu ở nơi nào, hắn giống như điều hướng viên rất nhanh liền tìm ra được.

"Sắp tới sinh nhật của em rồi." Đồng Vũ Vụ là đại diện cho câu nói khẩu thị tâm phi. Rõ ràng lời nói ra nói giống rất thích tổ chức sinh nhật, nhưng biểu tình trên mặt lại tràn đầy kích động và hưng phấn phát ra từ nội tâm, "Người khác em không biết, dù sao sau khi em 22 tuổi liền không thích tổ chức sinh nhật. Qua một có nghĩa là già thêm một tuổi."

Làm sao cô có thể thực sự không muốn tổ chức sinh nhật chứ! Mỗi năm ngày cô chờ mong nhất chính là sinh nhật, bởi vì thu quà thu đến mỏi tay.

Đặc biệt, cô thích nhất là quà của mẹ Phó và Phó Lễ Hành, rất khó phân xem ai đứng nhất, ai đứng thứ hai.

Cảm tình của cô và Phó Lễ Hành bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng sẽ không mỗi giây mỗi phút đều thuận theo cô. Hắn nghe xong lời này liền hiếm khi mở miệng trêu cô: "Nếu vậy thì nên hủy bỏ tiệc sinh nhật."

Bước chân Đồng Vũ Vụ dừng lại, tuy rằng biết hắn đang nói giỡn nhưng cô vẫn trợn tròn đôi mắt. Cuối cùng cô dứt khoát dùng sức mà níu cánh tay hắn, "Em không muốn là chuyện của em quá, nhưng anh không thể không cho em."

Phụ nữ chính là như vậy, nói là không cần nhưng anh không thể không cho.

Phó Lễ Hành thấp giọng cười.

Kỳ thật ở bên nhau ba năm nhưng Đồng Vũ Vụ rất ít khi nhìn thấy Phó Lễ Hành cười như vậy. Phần lớn thời gian hai người bên nhau hắn đều không thể hiện cảm xúc. Cô nghe tiếng hắn cười thì khoé môi cũng cong lên. Tuy rằng thời tiết tháng 9 vẫn nóng như vậy, nhưng không biết tại sao cô lại bắt đầu thích tháng 9.

Cô mới vừa làm tóc xong, mỗi sợi tóc đều mang theo một mùi hương dễ ngửi.

Cô rất thích mùi cam, dễ ngửi, nhẹ nhàng lại không gay mũi.

Cô lúc này thật giống như một trái cam, bị hắn nắm tay đi về, bên trong vừa chín mọng vừa ngọt ngào.

Rất nhanh đã đến ngày 6 tháng 9! Hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của Đồng Vũ Vụ.

Nếu nhắc đến khách sạn 5 sao lâu đời nhất dưới danh tiếng Phó thị thì là Cẩm Thành Hoa Đình, còn nhắc đến khu du lịch lâu đời nhất thì chính là suối nước nóng Hồ Quang Sơn Sắc.

Hồ Quang Sơn Sắc là khu du lịch suối nước nóng cha Phó xây dựng hai mươi năm trước. Diện tích của khu du lịch này rất lớn, bên cạnh còn có một sân golf. Nơi này cách nội thành tương đối xa, rời xa mọi ồn ào huyên náo chốn thành thị nên không khí cũng trở nên tươi mát hơn. Lưng dựa núi, lại ở gần một hồ tự nhiên. Mặc cho thời đại biến hoá, nhưng không thể không phủ nhận mỗi năm lúc trời đông giá rét, Hồ Quang Sơn Sắc luôn là địa điểm người Yến Kinh thích đi nhất.

Tháng 9 đúng vào mùa vắng khách du lịch. Hôm nay còn là sinh nhật của bà chủ, Hồ Quang Sơn Sắc đã sớm đóng cửa không đón khách. Sân vườn ở đây được Đồng Vũ Vụ mời nhà thiết kế tới trang hoàng, lúc khách khứa đến đều cảm thấy giống như bước vào một thế giới thần tiên.

Mẹ Phó mời cho cô hai chuyên viên trang điểm và còn thêm cả stylist, bọn họ sẽ phụ trách trang điểm cho cô trong suốt buổi tiệc. Lễ phục sinh nhật của cô thôi đã có đến 4 bộ, không khác gì người khác tổ chức đám cưới. Đồng Vũ Vụ ngồi trước bàn trang điểm tùy ý cho chuyên viên trang điểm muốn làm gì thì làm.

"Không có chuyện gì chứ ạ?" Đồng Vũ Vụ đột nhiên ra tiếng.

Hai chuyên viên trang điểm thoáng nhìn nhau, xác định là Phó phu nhân không phải đang nói chuyện với họ thì tiếp tục công việc trên tay.

Đồng Vũ Vụ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tuy sinh nhật của bạch nguyệt quang là cô trong nguyên tác được viết rất sơ lược nhưng đối với nam nữ chính thì đó lại là một chất xúc tác rất lớn.

Trong nguyên tác, ngày sinh nhật 25 tuổi của cô, vì công việc bận rộn nên Phó Lễ Hành không thể ở bên cạnh cô, cô vì vậy mà cực kỳ uể oải mất mát. Mà Tần Dịch lại nhớ rõ hôm nay là sinh nhật cô, còn gọi điện thoại cho cô. Vốn muốn chúc cô sinh nhật vui vẻ, nhưng trong nguyên tác cô lại cho rằng Tần Dịch là đang chế nhạo cô phòng không gối chiếc, hôn nhân không hạnh phúc nên tức giận chửi cho Tần Dịch một trận.

Tần Dịch rất đau lòng, để bụng rỗng uống rất nhiều rượu, sau đó bị đau dạ dày, nữ chính tìm đến rồi nấu cho hắn một nồi cháo nhỏ. Tần Dịch đứng ngoài phòng bếp, nhìn Liễu Vân Khê mặc tạp dề nấu cháo, năm tháng tĩnh hảo.

Vẻ đẹp dịu dàng và trầm lặng của nữ chính tạo nên sự tương phản rõ nét với sự phù phiếm và sắc sảo của bạch nguyệt quang.

Lúc ấy khi đọc đến đoạn này, trong cái đầu nhỏ của Đồng Vũ Vụ là một dấu chấm hỏi to đùng.

Thứ nhất, cho dù Phó Lễ Hành không đón sinh nhật cùng cô thì đó cũng vì hắn có chuyện quan trọng cần giải quyết, nên cô sẽ không vì vậy mà uể oải mất mát...... Đón sinh nhật cùng với khuê mật và bạn bè không tốt sao?

Tiếp theo, cô đã sớm kéo số điện thoại Tần Dịch vào sổ đen, vậy nên theo lý thì cô không thể nào nhận được cuộc gọi của hắn.

Cuối cùng, cô không có khả năng chửi ầm lên với Tần Dịch, tuy rằng cô đã sớm mắng hắn vô số lần trong lòng. Loại mắng chửi làm tổn hại khí chất phu nhân như vậy cô sẽ không bao giờ nói ra miệng. Nhiều nhất thì cô sẽ im lặng mà tắt máy khi nhận được điện thoại của Tần Dịch, hơi sức đâu mà tốn thời gian đi mắng hắn? Hắn đâu có đáng cho cô tức giận mắng chửi.

"Thật ra nếu là công việc quan trọng thì anh không cần phải đón sinh nhật với em đâu, sinh nhật mỗi năm đều có mà." Đồng Vũ Vụ lại nói thêm.

Cốt truyện trong nguyên tác thật sự quá cường đại mà. Đêm qua Phó Lễ Hành nhận được một cú điện thoại, hình như là hàng mục bên New York xảy ra vấn đề. Nhìn nét mặt của hắn thì có vẻ không phải là vấn đề nhỏ. Cô vốn dĩ còn tưởng cốt truyện sẽ không thể nào bị xoay chuyển nên hắn chắc chắn sẽ đi công tác giống như trong nguyên tác, ai ngờ mãi cho đến bây giờ mà hắn vẫn còn ở chỗ này với cô.

Lớp trang điểm của cô tinh xảo, Phó Lễ Hành đứng ở cô phía sau hơi hơi khom lưng, tay đặt lên trên vai cô, "Tôi đã nói là sẽ đón sinh nhật cùng em."

Đồng Vũ Vụ nghe xong lời này thì cảm động không nói nên lời.

Cũng không phải cảm động vì hắn đón sinh nhật cùng cô, mà là ở trong lòng hắn bây giờ, tâm tình của cô quan trọng hơn nhiều so với trước kia.

Chuyện này càng củng cố thêm niềm tin của cô. Nhìn xem, cốt truyện không phải không thể thay đổi, cũng không phải không thể nghịch chuyển.

Phó Lễ Hành nghĩ nếu nhiều năm sau, khi hai người cùng nhau tản bộ cô đột nhiên nói một câu "Em nhớ anh không ở cùng em trong ngày sinh nhật 25 tuổi", thì e rằng hắn sẽ rất túng quẫn.

Vì tránh cho chuyện như vậy xảy ra, cái nào ít có hại hơn thì chọn cái đó, nên hắn mới quyết định hôm nay ở lại đón sinh nhật cùng cô. Còn chuyện ở bên New York thì cứ quan sát trước, nếu thật sự xảy ra tình huống khẩn cấp thì tối nay hắn bay qua đó cũng không thành vấn đề.

Lúc Đồng Vũ Vụ tay trong tay với Phó Lễ Hành xuất hiện ở đại sảnh thì thu hút sự chú ý của nhiều người.

Với tư cách thọ tinh của hôm nay, Đồng Vũ Vụ đang thực sự làm tốt vai trò diễm áp quần phương khiến khán giả choáng ngợp.

Một thân lễ phục váy đuôi cá dài thướt tha càng làm tôn lên tỉ lệ cơ thể cô, cho dù đứng bên người Phó Lễ Hành cũng sẽ không biến thành tấm mộc làm nền. Cái váy này được làm từ chất liệu giống như sequin, nếu không để ý kỹ thì sẽ trông rất rẻ tiền. Vậy nên khi đặt hàng, Đồng Vũ Vụ đã dốc hết toàn lực chi tiền. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đó là sequin, nhưng thật ra toàn bộ cái vày này bao gồm cả phần phía trước ngực đều dùng kim cương và đá quý làm vật trang trí.

Trông cực kỳ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Lúc mới bắt đầu đặt làm lễ phục này, Đồng Vũ Vụ đã lên kế hoạch sử dụng chủ đề nàng tiên cá nhỏ cho sinh nhật của mình.

Sau lại cô lại cảm thấy câu chuyện của nàng tiên cá không được trọn vẹn, có chút không may mắn, nên mới đổi thành Alice. Nhưng mà cô lại quá thích lễ phục này nên không đành lòng bỏ.

Từ Duyên Thanh nhìn Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ đi tới thì vội nhỏ giọng nói: "Cười lên, Phó tổng và phu nhân hắn đang lại đây, cười lên."

Tống Tương lập tức nở một mụ cười lễ phép, cùng với Từ Duyên Thanh quay người lại chào hỏi.

"Từ tổng, Từ phu nhân, cảm ơn 2 người hôm nay đã tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi." Đồng Vũ Vụ tay cầm champagne nghiêng đầu tươi cười ngọt ngào với Tống Tương, "Từ phu nhân, hôm nay cô cũng rất xinh đẹp."

Tống Tương không khỏi đứng thẳng người, vô thức vuốt tóc, "Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy."

Vốn dĩ Tống Tương và đám khách mời nữ cho rằng quy mô tiệc và tần suất thay đồ của Đồng Vũ Vụ là đã quá mức thì khi nhìn đến phần quan trọng nhất của bữa tiệc -- cắt bánh kem-- thì bọn họ đều âm thầm hoá thân thành chanh tinh. (TY: ý chỉ sự ghen tị.)

Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành đứng trước bánh sinh nhật, trợ lý đi đến đưa cho Phó Lễ Hành một cái hộp đựng trang sức màu đen.

Ngay cả bản thân thọ tinh Đồng Vũ Vụ cũng không nghĩ đến còn một màn này.

Chẳng lẽ đây là quà sinh nhật sao? Nhưng đêm qua không phải hắn nói du thuyền qua hai ngày mới đến à. Chẳng lẽ quà sinh nhật của cô không chỉ là du thuyền?

Trong nháy mắt mọi hô hấp của Đồng Vũ Vụ đều ngừng lại.

Phó Lễ Hành mở hộp trang sức, từ bên trong lấy ra một cái vương miện nhỏ nạm đầy kim cương và trân châu rất rất xinh đẹp. Tuy Đồng Vũ Vụ từng thấy qua rất nhiều châu báu trang sức giá trên trời, nhưng ngay lúc này cũng nhịn không được sững sờ.

Ngay khi cô còn đang trố mắt nhìn thì hắn đã mang cái vương miện nhỏ này lên cho cô. Động tác của hắn không quá thuần thục, thậm chí còn có chút vụng về. Chờ khi mang xong rồi mới phát hiện là nó bị nghiêng. Chẳng qua ngay lúc này, kiểu sai lầm này cũng chỉ như vẽ rồng điểm mắt mà thôi, nó làm cho Đồng Vũ Vụ toát ra một vẻ vừa thanh lịch vừa nghịch ngợm.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cho rằng Phó Lễ Hành là đang tặng quà. Các phu nhân và tiểu thư với ánh mắt rất không thân thiện đều đang cảm thán Phó Lễ Hành ra tay hào phóng. Bỗng nhiên không biết là ai dẫn đầu vỗ tay, tiếng huýt sáo nổi lên khắp nơi làm cho bầu không khí lập tức sôi nổi lên. Dưới sự hỗn loạn, Đồng Vũ Vụ nghe được người đàn ông đang đứng trước mặt nói với cô: "Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ."

*Cacbua Canxi (Calcium Carbide): khi Calcium Carbide tiếp xúc với nước thì sẽ tạo ra khí acetylene dễ bắt lửa, có thể dẫn đến cháy nổ. Có một thí nghiệm rất thú vị là khi rải một lớp Calcium Carbide phía dưới đá lạnh, khí acetylene sẽ được tạo ra. Khi khí này gặp tia lửa thì sẽ tạo thành ngọn lửa đốt trên lớp đá lạnh.
Bình Luận (0)
Comment