Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 59

Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên.

Sau khi rời giường, Đồng Vũ Vụ nhìn thoáng qua di động, chỉ còn khoảng 1 ngày nữa là nhiệm vụ thứ 3 sẽ bắt đầu.

Hoàn thành hai nhiệm vụ trước, cô tổng cộng có 130 vạn tiền thưởng. Nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này thì sẽ được thưởng 120 vạn. Sau khi hoàn thành xong 3 nhiệm vụ thì cô có thể được thưởng 250 vạn. Đúng vậy, 250 vạn. Công bằng mà nói thì những nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra đều không khó, thậm chí đối với nhiều người thì nó rất đơn giản, nhưng đối với cô thì nhiệm vụ sau còn khó hơn nhiệm vụ trước.

Trong vòng 7 ngày, mỗi ngày chỉ được mặc đồ với tổng giá trị dưới 1000 tệ. 7 ngày này biến số quá nhiều, nếu Phó Lễ Hành nhất thời hứng khởi hẹn cô ra ngoài thì làm sao bây giờ?

Cô thật sự không muốn nhận thua, đặc biệt là sau khi nghe về những khó khăn khi khởi nghiệp từ một người bạn đại học. Tiếp thu nhiệm vụ khiêu chiến là một chuyện, nhưng cô không muốn mình rơi vào cảnh túng quẫn bị người chê cười. Cô có thể tưởng tượng đến cảnh bị người khác bắt gặp cô mặc một thân trang phục dưới 1000 tệ ra đường, đó chắc chắn không phải là chuyện gì vẻ vang.

Kỳ thật từ hôm qua Đồng Vũ Vụ đã nảy ra một vài ý tưởng, nhưng nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo mà không nghẹn khuất thì có hai việc cần làm.

Về cơ bản thì cô có thể từ bỏ lần thử thách đầu tiên của nhiệm vụ và chờ đợi lần thử thách thứ 2. Như vậy thì tính ra cô còn ít nhất 2 ngày thời gian để chuẩn bị.

Sắp khi sắp xếp lại kế hoạch thì Đồng Vũ Vụ liền lái xe đi nhà cũ, cô đã hẹn mẹ Phó cùng nhau ăn trưa.

Mẹ Phó đã ở nhà cũ chờ cô. Hai mẹ chồng nàng dâu hai ngồi ở phòng khách uống trà, cùng nhau cắm hoa, rất có nhàn tình nhã trí.

"Tiệc sinh nhật lần này đều do chính con chuẩn bị, làm được rất tốt." Mẹ Phó khen cô, "Mấy dì của con đều nói con làm tốt lắm, còn nói lần sau muốn mời con hỗ trợ làm tiệc sinh nhật giúp bọn họ đấy." (TY: dì ở đây chỉ những người bạn của mẹ Phó)

Vẻ mặt Đồng Vũ Vụ thụ sủng nhược kinh*, "Đó là vinh hạnh của con."

*thụ sủng nhược kinh: kinh sợ vì được sủng ái.

"Xem ra để mấy người dì Tôn về đây là quyết định chính xác. Người làm mẹ như mẹ đều có thể nhìn ra được Lễ Hành đối với con không giống trước, để bụng hơn rất nhiều."

Mẹ Phó không phải là mẹ chồng thích đi ghen với con dâu. Ngược lại bà rất vui khi nhìn lấy tình cảm giữa con trai và con dâu trở nên khắng khít hơn, bởi vì nó đại biểu cháu trai cháu gái của bà sắp xuất hiện rồi.

Đồng Vũ Vụ: "?"

Cô bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.

Hiện tại hệ thống không giao cho cô nhiệm vụ tiết kiệm chi tiêu nào nên lần này cô đến đây là muốn nhắc tới việc để cho mấy người dì Tôn quay lại.

Thế này thì bảo cô phải nói tiếp thế nào bây giờ??

Cô đã chán ngấy với việc lo ba bữa một ngày rồi.

Cô yêu dì Tôn, cô không thể làm gì nếu không có mấy người dì Tôn a.

Vẻ mặt mẹ Phó vui mừng, "Kỳ thật để cho hai vợ chồng son tụi qua trải qua thế giới hai người cũng tốt. Dù sao hai đứa còn trẻ, năng lượng tràn trề, muốn làm cơm thì hai vợ chồng cùng nhau đi dạo siêu thì mua đồ, không muốn ở nhà ăn cơm thì dắt nhau ra ngoài ăn, đúng là quá tốt. Mẹ cũng không cần nhọc lòng vì chuyện của hai đứa."

Đồng Vũ Vụ mặt ngoài cười hì hì, nhưng nội tâm lại khóc không ra nước mắt.

Được rồi, xem ra trừ phi cô mang thai, nếu không thì đừng nghĩ nhìn thấy dì Tôn cô yêu nhất phải không?

Cái gọi là vác đá nện vào chân mình là đây.

Những năm gần đây mẹ Phó rất chú trọng việc từ thiện, vì danh tiếng tốt đẹp của Phó thị làm ra rất nhiều cống hiến. Bây giờ tuổi mẹ Phó không còn trẻ nữa, con trai cũng đã tiếp nhận công ty, trải qua mấy năm quan sát, bà cũng rất xem trọng Đồng Vũ Vụ nên lúc này mới muốn đem quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ em mắc bệnh hiếm đang trong quá trình thử nghiệm giao cho cô.

Hôm nay Đồng Vũ Vụ tới tìm Mẹ Phó cũng vì chuyện của quỹ từ thiện, cô đem ý tưởng mà cô gọi là "li kinh phản đạo" nói cho mẹ Phó nghe.

*li kinh phản đạo: dùng để chỉ những việc đi ngược lại với chuẩn mực, không theo khuôn phép.

Tuy rằng cô tiếp nhận quỹ từ thiện này nhưng mẹ Phó vẫn là hội trưởng, bất cứ quyết định quan trọng nào cô làm ra đều cần phải được mẹ Phó đồng ý và ủng hộ.

Đây là việc mà một phó lãnh đạo phải tuân theo.

Mẹ Phó vừa nghe xong ý tưởng cô cũng sững sờ, phản ứng lại thì mím môi cười: "Được rồi, không sao đâu, con cứ làm được, đừng lo lắng quá, hết thảy đều có mẹ."

Đồng Vũ Vụ rất cảm động, cô có tài đức gì mà lại gặp được mẹ chồng tốt như vậy.

Ở nhà cũ ăn một bữa cơm trưa phong phú cô mới uyển chuyển từ chối đi theo mẹ Phó dạo phố uống trà chiều, rồi tự mình lái xe tới Phó thị.

Cô ở Phó thị ngây ngốc mấy ngày, trong khoảng thời gian này lại thường xuyên tới đây nên cô đã tương đối quen đường, không cần thư ký hay trợ lý xuống dưới đón cô.

Đồng Vũ Vụ còn mang theo trà chiều cho mấy trợ lý và thư ký Vương. Mấy ngày nay cô không có nhiệm vụ trong người, đã khôi phục cuộc sống của một phu nhân nhà giàu nên đương nhiên sẽ không bủn xỉn. Trà chiều cô đặt cực kỳ phong phú.

Phó Lễ Hành cũng không nghĩ tới Đồng Vũ Vụ sẽ đến, nhìn đồ ngọt và trái cây bày đầy trên bàn trà, rồi lại chuyển mắt về phía gương mặt tươi cười xán của cô. Vẻ mặt của hắn bình tĩnh, giống như rất thờ ơ với việc "bà xã cố ý tới đưa trà chiều".

"Em......" Hắn dừng một chút, "Có chuyện gì sao?"

Đồng Vũ Vụ thấy hắn như vậy thì bĩu môi trang đáng yêu, "Chẳng lẽ nhất định phải có việc mới có thể đến xem anh sao? Vừa lúc em đi ngang qua bên này nên mới muốn ghé qua gặp anh đấy"

Phó Lễ Hành bình tĩnh mà, "À."

"Sao anh có thể lạnh nhạt thế." Đồng Vũ Vụ mở một cái hộp, cười hì hì, "Mau tới nếm thử bánh mì nướng kiểu Pháp này đi, rất nổi tiếng trên mạng đó. Em đã nếm qua rồi, hương vị cũng không tệ lắm, hẳn anh sẽ thích."

"Anh không đói bụng."

"Nếm một miếng thôi, em đút cho anh."

Phó Lễ Hành ngửa người về phía sau, nhắc nhở cô, "Đây là văn phòng. Em nói thẳng ý định của em là được. Anh còn có công việc phải làm."

Nghe đi nghe đi, đây là người nói sao?

Đồng Vũ Vụ không dám tưởng tượng với trình độ thẳng nam của Phó Lễ Hành, nếu không có vẻ bề ngoài, quyền thế, hay năng lực đến trình độ này thì hắn có thể tìm được bạn gái sao.

Cũng chỉ có người lòng dạ bao dung như cô mới không so đo với một người không hiểu phong tình như hắn.

"Thật ra cũng không có chuyện gì, chủ yếu là tới thăm rồi đưa đồ ăn cho anh. Em từng làm trợ lý nên em biết công việc vất vả đến thế nào. Em không thể giúp gì cho anh nên chỉ có thể dùng cách này......"

Đồng Vũ Vụ còn chưa nói xong liền bị Phó Lễ Hành mất kiên nhẫn chặn lại, "Em có thể nói thẳng vào chuyện chính, không cần phải đi đường vòng."

Đồng Vũ Vụ tức giận đưa tay lên đấm hắn, "Phó tổng, có ai nói với anh đánh gãy lời người khác là rất không lễ phép không."

"Em không phải người khác." Phó Lễ Hành nói như vậy.

Đồng Vũ Vụ tức khắc suy diễn câu nói đó thành kiểu lãng mạn như "người khác là người ngoài, cô và hắn là người một nhà", nên không nổi lên được chút tức giận nào nữa, "Ông xã, em nhớ rõ lúc kết hôn anh có 4 phù rể phải không?"

"Ừ."

Đồng Vũ Vụ không thân bạn của Phó Lễ Hành, cô cũng cảm thấy không cần thiết phải thân. Nhưng cô từng nghe Lục Nhân Nhân nói qua, ở trong vòng có một danh sách được một vài thiên kim tiểu thư có địa vị truyền qua truyền lại cho nhau để chia sẻ thông tin."

Trong danh sách này là tất cả đàn ông chất lượng cao chưa lập gia đình của Yến Kinh. Thông tin chi tiết tỉ mỉ đến mức bọn họ có mấy người yêu cũ hay thành tích lúc còn đi học đều có.

Mấy thiên kim tiểu thư danh viện bây giờ không phải mù quáng nghe theo người lớn trong nhà sắp xếp và chấp nhận một cuộc hôn nhân manh hôn ách gả*. Bọn họ đều có khuynh hướng tự mình lựa chọn một vị hôn phu thích hợp. Bản thân họ cũng đều là những người phụ nữ chất lượng cao, làm sao có thể hạ mình đi theo đuổi đàn ông được, nhưng cũng không thể không có mục tiêu. Vậy nên phần danh sách này rất quan trọng, ít nhất thì các cô có thể hiểu rõ những người đàn ông chất lượng nào ở Yến Kinh còn đang độc thân.

*manh hôn ách gả: ám chỉ những cặp vợ chồng giống như người câm(ách) mù(manh), chưa từng gặp nhau hay nói với nhau câu nào đã kết hôn.

Người như thế nào thì có bạn thế đó. Từ nhỏ đến lớn, bạn bè xung quanh Phó Lễ Hành đều rất cố định, mấy người đó đương nhiên cũng giành thứ hạng cao trong danh sách đàn ông độc thân chất lượng cao của Yến Kinh.

Ý cười trên mặt Đồng Vũ Vụ càng sâu, thanh âm càng ngọt, "Em nhớ rõ trừ bỏ Lục Tử An, thì ba người khác đều chưa kết hôn đúng không?"

Phó Lễ Hành ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô, "?"

Chính hắn cũng không hiểu cô đang hỏi hay đang làm gì.

"Có phải hay không?"

"Ừ."

"Vậy ông xã, anh biết là gần đây mẹ có giao cho em một quỹ từ thiện đó." Đồng Vũ Vụ chờ mong xem hắn, "Đây là lần đầu tiên em tiếp nhận quỹ từ thiện lớn như vậy nên rất sợ mình làm không tốt, hơn nữa mọi thứ chỉ mới bắt đầu, nên chưa mời được người cùng tham gia để cống hiến cho quốc gia. Em năm nay mới 25 tuổi thôi, nên đương nhiên sẽ có khoảng cách về thế hệ với mấy người bạn của mẹ. Em sợ lúc xử sự sẽ xảy ra mâu thuẫn với bọn, cũng sợ tuổi em quá nhỏ nên nói bọn họ không nghe. Vậy nên em muốn tìm thêm vài thành viên mới gia nhập. Quỹ từ thiện này cần những người trẻ. Cho nên, anh xem, anh có thể nói giúp với bạn của anh bảo bọn họ tham gia có được không?"

Trên mặt Phó Lễ Hành hiếm khi mặt xuất hiện vẻ mờ mịt.

Mỗi chữ cô nói hắn đều hiểu, nhưng sao khi ghép vào cùng nhau thì hắn lại nghe không hiểu?

"Được không anh?" Đồng Vũ Vụ thấy hắn không trả lời, lại làm nũng hỏi một câu.

Phó Lễ Hành phục hồi tinh thần, thiết diện vô tư mà lắc đầu, "Không được."

Đồng Vũ Vụ không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy, vội vàng hỏi: "Vì sao không được a, đây là chuyện tốt mà!"

Vì sao không được? Trực giác Phó Lễ Hành nói cho hắn mấy người kia không hề hứng thú với những loại chuyện kiểu này. Bọn họ ngay cả quỹ từ thiện nhà mình còn chưa tham gia, chứ đừng nói là nhà người khác.

"Sẽ không có ảnh hưởng gì cả, thật mà, em bảo đảm. Bình thường quỹ từ thiện này không có nhiều hoạt động, một năm nhiều lắm cũng chỉ 2 3 cái tiệc tối để mọi người cùng nhau quyên tiền. Hơn nữa đây là dành cho trẻ em mắc bệnh hiếm. Anh nghĩ mà xem, trẻ em mới là tương lai của quốc gia......" Đồng Vũ Vụ càng nói càng kích động, "Em thật sự rất muốn điều hành tốt quỹ từ thiện này. Nhưng mà anh cũng biết bây giờ có rất nhiều tập đoàn gia tộc đều có quỹ từ thiện của riêng mình, em có lẽ sẽ không kêu gọi được người nào tới tham gia, nên phải tự mình đi tìm một ít người tham gia mới được."

Phó Lễ Hành không hé răng, giống như đang suy nghĩ chuyện khác.

Đồng Vũ Vụ dứt khoát tung đòn sát thủ, cố ý dọa hắn, nói: "Vậy em đây tự mình đi tìm bọn họ. Em biết công ty của Chu Trì ở nơi nào."

Thật ra cô sẽ không đi tìm Chu Trì, với bạn tốt của chồng thì phải giữ khoảng cách. Hơn nữa cô hoàn toàn không quen biết Chu Trì nha.

Cô xoay người làm bộ phải đi, nhưng trong lòng lại hoảng loạn không thôi, sợ Phó Lễ Hành sẽ không giữ cô lại.

Ba, hai, một......

Phó Lễ Hành đưa tay ra bắt lấy cô rồi kéo về phía hắn, Đồng Vũ Vụ đứng không vững liền trực tiếp xoay người ngồi trên hắn đùi.

Đồng Vũ Vụ sững sờ, chờ khi cô phản ứng lại thì lập tức ôm cổ hắn nói: "Ông xã, anh giúp đỡ chút đi mà, được không, chỉ hỏi một câu thôi ~ hỏi một câu thôi mà, hỏi một câu cũng không mất miếng thịt nào đâu."

Về quỹ từ thiện này, thời điểm mẹ Phó nói muốn giao cho cô thì cô liền có ý tưởng muốn tìm một ít người trẻ tuổi gia nhập. Cô muốn làm cho quỹ từ thiện này được người khác để ý, làm cho nó trở nên nổi tiếng trong giới, như vậy lúc tiến hành quyên tiền từ thiện mới nhận được càng nhiều tiền. Một là vì trợ giúp được những trẻ em mắc bệnh hiếm, hai là chứng minh cô không hề kém cạnh những người khác trong vai trò một bà chủ gia đình hiền lương.

Cô quen biết rất nhiều thiên kim tiểu thư, nhưng lại không quen những người đàn ông có chất lượng trong giới. Sau khi kết hôn, cô rất ít khi lui tới với những bạn học cũ khác phái. Lúc này mà không tìm ông xã hỗ trợ thì còn tìm ai? Có sẵn một người trợ giúp tốt như vậy mà không quấn lấy thì cô chính là vương bát đản.

Cô ngồi ở trên đùi hắn vừa làm nũng vừa nhích tới nhích lui, người trong lúc làm việc luôn nghiêm túc lại thanh tâm quả dục như hắn cũng bị cô câu tới.

Phó Lễ Hành dứt khoát đứng dậy, Đồng Vũ Vụ bị hắn đẩy ra cũng kinh ngạc không thôi.

Mặt hắn lộ vẻ xấu hổ, đè giọng nói một câu liền bỏ cô lại --

"Anh đi toilet."

- ----
Bình Luận (0)
Comment