Chồng Ấm Giường Hay Ghen

Chương 2

Thời tiết mùa hè rất mau thay đổi, mới vừa rồi mặt trời vẫn còn chiếu rọi, chớp mắt một cái đã thấy mây đen ùn ùn kéo tới, sấm chớp vang dội, những hạt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu lộp bộp rơi xuống.

Mễ Nhạc Nhạc lục lọi trong túi một hồi nhưng không tìm thấy dù đâu, cô thở dài một hơi đầy mất mát, chỉ tự trách bản thân mình bất cẩn, bây giờ phải ướt như chuột lột rồi.

Cũng may, mưa mùa hạ cũng chỉ mưa từng trận từng trận, qua cơn mưa này là tốt rồi, không biết trận mưa này kéo dài bao lâu, Mễ Nhạc Nhạc quan sát xung quanh, thấy một cửa hàng tiện lợi nằm nơi góc đường, cô không muốn đứng chờ giết thời gian, vì vậy cô lấy túi che trên đầu rồi băng qua đường.

Đúng lúc có một chiếc xe hơi màu đen từ dưới tầng hầm đi lên, trong nháy mắt, Phạm Nghê đã nhận ra bóng dáng xinh đẹp kia.

Đôi chân dài mảnh khảnh, bởi vì chạy nhanh mà ống quần khẽ phất lên, giày đế bằng chạm đất rồi lại nhấc lên khiến cho bọt nước văng nhẹ.

Chiếc áo sơmi trên người cô đã ướt nhẹp, hoa văn trên áo lót như ẩn như hiện, mấy lọn tóc ướt sũng dán trên khuôn mặt cô, lúc này trông cô thật thảm hại.

Tay anh khẽ vặn vôlăng, chiếc xe chạy về phía cô, Phạm Nghê dừng xe lại, hạ kính cửa sổ: “Mễ Nhạc Nhạc!”

Thanh âm của anh không nặng không nhẹ, nhưng vô cùng có lực, giọng nói khàn khàn tiến thẳng vào trong tai Mễ Nhạc Nhạc, cô dừng bước, ngẩng đầu lên, cách một màn mưa lại trông thấy khuôn mặt đẹp trai tuấn tú.

“Lên xe đi!” Giọng điệu cương quyết bá đạo, không cho phép cô từ chối, Mễ Nhạc Nhạc theo bản năng nghe lời, nửa tỉnh nửa mê bước lên xe.

Đợi cô lên xe, anh đưa cho cô một xấp khăn giấy, cô sửng sốt, vội vàng giải thích: “Tôi định đi. . . .”

“Tôi biết!” Phạm Nghe biết là cô định đến cửa hàng tiện lợi để mua dù: “Mưa to lắm, để tôi đưa cô về!”

Không mất tiền xe để về nhà, dĩ nhiên là Mễ Nhạc Nhạc rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ được một lúc, cô lại nghi thần nghi quỷ, lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ, không biết có ai nhìn thấy cô ngồi lên xe ông chủ không? Mưa to thế này, ai cũng lo chạy vội, chắc không ai chú ý đến chuyện tình xung quanh đâu, Mễ Nhạc Nhạc tự an ủi mình.

Suy nghĩ của cô hiện ra trên mặt, bị Phạm Nghê nhìn thấu, khóe miệng không nhịn được mà giương lên, lại đưa cho cô một xấp khăn giấy: “Lau mặt đi!”

Nước mưa đọng lại trên mái tóc của cô, từng giọt li ti còn đọng lại hàng mi thật dài, khiến cho khuôn mặt cô trở nên đẹp đến động lòng người.

Một cái hắt xì lại phá tan cái hình ảnh điềm đạm đáng yêu này, chớp mắt một cái, Phạm Nghê lại thấy cô trở về thành một cô gái nhỏ bình thường, đúng là trời mưa thật dễ khiến cho ánh mắt người ta có vấn đề mà. . . .

“Ông chủ, cám ơn anh!” Mễ Nhạc Nhạc cảm kích nhận lấy tờ khăn giấy, người bình thường thì có lẽ sẽ hiểu lầm rằng ông chủ có ý với mình, thế nhưng Mễ Nhạc Nhạc chỉ đơn thuần nghĩ ông chủ thật là một người tốt.

Thứ nhất, cô không xinh đẹp. Thứ hai, ông chủ có rất nhiều tiền. Vì thế, ông chủ đưa cô về nhà, có thể thấy Phạm Nghê là một người tốt, Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn tin tưởng điều này.

Mà Phạm Nghê lại xem cô là món ăn trên bàn ăn, đang nghiên cứu một cách kỹ lưỡng, anh cũng không phải là người thích lãng phí thời gian, nhiều năm làm ông chủ lớn, anh đã có thói quen tốc chiến tốc thắng, từ tốn vốn không phải là tính cách của anh. Bánh xe chậm rãi lăn trên đường, thanh gạt nước gạt qua gạt lại, mà anh như có điều đang suy ngẫm.

Trong xe trở nên quá mức yên tĩnh khiến cho Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy không được tự nhiên, nhưng trước giờ cô vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, nếu ông

chủ không muốn nói thì cô cũng sẽ không nói nhiều khiến cho người khác thêm phiền.

Xe chạy tới dưới nhà Mễ Nhạc Nhạc, Mễ Nhạc Nhạc quay đầu, lại ngoài ý muốn chạm phải đôi mắt trong veo, tròng mắt vừa rồi vẫn là một mảnh thâm trầm, giờ phút này lại quang đãng như bầu trời sau cơn mưa giông.

Trái tim cô khẽ nảy lên, quả nhiên cô vẫn chỉ là một phàm nhân, đối với sắc đẹp của ông chủ, thật khó để cho cô không trồng hoa si, ông chủ của cô thật sự là rất đẹp trai mà.

Nhưng hoa si cũng chỉ là hoa si thôi, Mễ Nhạc Nhạc ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, cười yếu ớt nói: “Ông chủ, cám ơn anh!”

Phạm Nghê chỉ cười không nói, thấy thế, những bong bóng màu hồng trong đầu cô trong nháy mắt liền tan vỡ, cô gãi gãi đầu: “Ừm… Ông chủ, tôi đi nhé, cám ơn anh!”

Anh đột nhiên mở miệng: “Mễ tiểu thư…”

“Dạ?” Thấy Phạm Nghê nghiêm túc như vậy, Mễ Nhạc Nhạc cũng nghiêm túc nhìn anh: “Ông chủ có gì sai bảo ạ?”

Dáng vẻ nhút nhát cẩn thận của cô khiến anh buồn cười, cong cong khóe môi, nói: “Mễ tiểu thư, chúng ta thử kết giao đi!”

Lúc Mễ Nhạc Nhạc đang suy nghĩ, không biết ông chủ có chuyện gì muốn nhờ cô, thì lời nói của anh lại như một tia sét đột ngột đánh vào đầu cô, khiến cho cô trong sống ngoài khét.

Không nhìn thấy cô có phản ứng, Phạm Nghê cũng biết có lẽ thần trí của cô đã rơi vào cõi không gian nào rồi, anh cười nhạt, không hề sốt ruột: “Mễ tiểu thư, cô cứ suy nghĩ kỹ đi.”

Mễ Nhạc Nhạc không biết mình hồi thần như thế nào, cô sững sờ nhìn anh, ngây ngô nói: “Ông chủ, hôm nay không phải là cá tháng tư.” Vậy nên đừng đùa giỡn với cô như vậy có được không?

Phạm Nghê cũng không vì bị cô hiểu lầm mà cảm thấy khó chịu, thậm chí anh còn vô cùng kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay không phải là cá tháng tư, tôi cũng sẽ không nói chuyện quan trọng như vậy vào ngày cá tháng tư.”

Đây là một việc rất quan trọng, ông chủ của cô đã nói như vậy đấy. Mễ Nhạc Nhạc suýt chút nữa thì mừng rớt nước mắt, cô có tài đức gì mà được anh coi trọng như vậy? Tùy là cô ăn rất nhiều, lại hay mắc cỡ, nhưng cô cũng rất tỉnh táo, mặc dù cô còn trẻ, nhưng cô biết, cổ tích sẽ không bao giờ có ngoài đời thật đâu.

Cô vẫn là khăng khăng giữ nguyên những suy nghĩ đó, không nhịn được mà tò mò hỏi: “Ông chủ, tại sao?”

Phạm Nghê để lộ ra nụ cười vui vẻ và ấm áp, cảm giác ấm áp đó lan đến tận trong tim khiến cho Mễ Nhạc Nhạc mặc cảm cúi đầu.

“Bởi vì đã chọn đúng người rồi.” Anh nói một câu không rõ ràng, khiến Mễ Nhạc Nhạc không khỏi suy nghĩ lung tung.

Chọn cái gì cơ? Cô chỉ là đi xem mắt thay người khác thôi mà, chẳng lẽ lại bị anh chọn trúng? Nghĩ tới nghĩ lui, Mễ Nhạc Nhạc đỏ mặt nhìn anh.

Cô chỉ là một cô gái nhỏ rất đỗi bình thường, nhưng Phạm Nghê cũng không có ý định tìm một cô gái như tiên về làm bạn gái, chỉ cần anh nhìn thuận mắt là tốt rồi.

Mễ Nhạc Nhạc ngây ngốc trong mưa, còn Phạm Nghê thì vẫn ung dung đợi câu trả lời của cô.

Một lúc sau, cô mới tìm lại giọng nói của mình, đang định mở miệng thì Phạm Nghê lại cười nói: “Cô lên đi, khi nào suy nghĩ xong thì trả lời tôi.”

Mễ Nhạc Nhạc nuốt xuống những lời định nói, thật ra thì cô vẫn chưa thể nào suy nghĩ kỹ càng trong lúc hỗn loạn thế này, mới vừa rồi cô còn định từ chối.

Mễ Nhạc Nhạc quay đầu nhìn anh một cái rồi lặng lẽ bước ra ngoài, lặng lẽ đi lên lầu, sau khi cô rời khỏi, anh rút ra một điếu thuốc lá, sau khi châm lửa thì lái xe rời đi.

Mễ Nhạc Nhạc nấu xong bữa tối, một món canh và một món mặn đơn giản, và một chén cơm trắng thơm phức, đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV.

Cô giống hệt như mọt đang ăn cơm, mặc dù ánh mắt dán chặt vào màn hình nhưng trông như người mất hồn, chuông điện thoại vang lên liên hồi, cô dần dần lấy lại tinh thần, chậm rãi đứng dậy cầm điện thoại di động.

“Mẹ!”

“Nhạc Nhạc, sao bắt điện thoại lâu thế?” Đầu dây bên kia là mẹ Mễ.

“Dạ, con đang ăn cơm.” Mễ Nhạc Nhạc cười một chút: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”

“Còn chuyện gì nữa, con cũng lớn rồi, có phải cũng nên…” Giọng nói của mẹ Mễ mềm mỏng.

“Mẹ, để sau này hãy nói.” Mễ Nhạc Nhạc kỹ thuật cực cao, một tay vừa cầm điện thoại, một tay lùa cơm.

Bên kia đầu dây im lặng trong chốc lát, ngay sau đó, giọng điệu của mẹ Mễ xoay chuyển 180o, cực kỳ hung ác tựa nhưmafia, bà hầm hừ: “Mẹ đẻ ra con là mắc nợ con à? Bảo con kết hôn là vì muốn tốt cho con, mà con lúc nào cũng lề mề chậm chạp…”

Mẹ gọi tới đòi nợ, Mễ Nhạc Nhạc cầm chén cơm mà nước mắt lưng tròng, sau khi bị âm thanh high-decibel và tình thương nồng cháy của mẹ bao phủ, cuối cùng mẹ Mễ cũng dùng tiếng Hoa nhẹ nhàng giải thích.

“Nhạc Nhạc, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, ở trong công ty có ai theo đuổi con hay không?”

“Không có!” Mễ Nhạc Nhạc nhanh chóng nuốt hết miếng cơm cuối cùng vào bụng, sau khi trả lời xong, cô lại nhớ tới ông chủ vĩ đại của mình, nhưng chỉ nghĩ thoáng qua một chút rồi lại vứt cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Ông chủ cô nói như vậy, chắc chắn là đang ‘mong đợi’ trò vui sau ngày cá tháng tư rồi.

“Vậy còn không mau về nhà mà đi xem mắt đi!” Một giây sau, mẹ Mễ lại khôi phục lại giọng điệu hung tợn.

Mễ Nhạc Nhạc tương đối bình tĩnh, dùng lời nói của cha cô thì cái này gọi là cương nhu tịnh tể [1], dùng thuật ngữ của y học mà nói thì cái này gọi là bệnh tâm thần phân liệt, Mễ Nhạc Nhạc le lưỡi, khẽ cười một tiếng: “Mẹ, con đau bụng quá, con đi toilet đây!”

[1] cương nhu tịnh tể: âm – dương hợp nhất

Mễ Nhạc Nhạc lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai để cúp điện thoại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô mới tốt nghiệp được một năm mà mẹ cô đã trình diễn tiết mục thúc giục đám cưới rồi.

Mễ Nhạc Nhạc cảm thán không thôi, cứ tiếp tục thúc giục như vậy, cô thật sự muốn nổi điên. Cô đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, sau đó đi vào bếp để rửa chén, đột nhiên cô ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, không khỏi có ý nghĩ kỳ lạ, nếu như lời nói kia của ông chủ không phải là đùa giỡn, vậy cô. . . . Gương mặt khẽ ửng hồng, cô lắc đầu một cái, quyến định đem toàn bộ chuyện ngày hôm nay ném ra khỏi đầu.

Ba ngày sau, Mễ Nhạc Nhạc thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng, bởi vì thang máy đang bị hư mà giám đốc lại muốn cô đi giao tài liệu, cô phải chạy bộ lên ba tầng lầu, đem tài liệu giao cho bộ phận kế hoạch, đã lâu rồi cô không chạy bộ, lúc trở về mà hai chân cô như muốn nhũn ra. . . .

“Mễ tiểu thư. . . .”

Nơi gấp khúc của hành lang, cô đụng phải Phạm Nghê, phía sau lưng anh là một trợ lý, anh quay đầu nói gì đó với trợ lý, trợ lý liền gật đầu rời đi.

Mễ Nhạc Nhạc chỉ đứng im tại chỗ, nhẹ kêu một tiếng: “Ông chủ!”

Bởi vì những lời Phạm Nghê đã nói lúc trước mà bây giờ Mễ Nhạc Nhạc nhìn anh lại cảm thấy vô cùng khó xử, nhưng một giây kế tiếp, lời nói của Phạm Nghê lại càng khiến cô khó xử hơn.

“Cô suy nghĩ thế nào rồi?”

Một câu hỏi không rõ đầu đuôi, thế nhưng Mễ Nhạc Nhạc lại hiểu anh đang muốn hỏi cái gì, cô suýt chút nữa thì khóc ròng bỏ chạy, cô nên vui vẻ vì ông chủ không nói đùa mới đúng chứ?

“Tôi . . .” Đầu lưỡi chợt thắt lại, cô cà lăm mất nửa ngày, rốt cuộc vẫn không trả lời được rõ ràng.

Phạm Nghê cũng không để tâm, anh vẫn nhàn nhã như trước: “Mễ tiểu thư cảm thấy tôi vẫn còn chỗ nào chưa tốt sao?”

Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, anh ta mà có gì không tốt sao? Đó chính là điều kiện của anh ấy quá tốt! Mễ Nhạc Nhạc xấu hổ nhìn khuôn mặt khiêm tốn của ông chủ, cô nuốt nước miếng một cái: “Ông chủ, anh rất tốt!”

“Ồ, nếu vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi!” Anh có cảm giác như mình đang giả heo ăn thịt cọp vậy.

Mễ Nhạc Nhạc nhất thời không biết phải nên gật đầu hay lắc đầu, trong đầu lại nhớ đến lúc mẹ cô hỏi trong công ty có ai theo đuổi cô hay không.

Phạm Nghê không hề gấp gáp, cũng không hề cảm thấy không vui, chỉ tôn trọng nhìn cô, chờ câu trả lời của cô, vì Mễ Nhạc Nhạc nghĩ, yêu đương và ra đời [*] cũng như nhau, đều cần phải trải qua kinh nghiệm, mang trong mình tư tưởng có cũng được mà không có cũng không sao, cô khẽ gật đầu một cái.

(*Giải thích một chút: ra đời ở đây là ra ngoài xã hội, bước chân vào đời, cần có nhiều trải nghiệm.)

Phạm Nghê cười dịu dàng: “Vậy trưa nay cùng nhau ăn cơm nhé, Nhạc Nhạc!”

Anh thay đổi nhanh chóng khiến cho người ta phải trợn mắt há mồm, mà Mễ Nhạc Nhạc nghe thấy anh gọi tên

Mình thì khuôn mặt lại đỏ lên: “Buổi trưa gặp lại!”

Phạm Nghê đưa tay xoa nhẹ đầu cô, giống như đang xoa đầu em gái mình, động tác của anh mang theo sự dịu dàng: “Trưa nay gặp lại!”

Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy có phải mình đã đồng ý quá nhanh rồi hay không, cô đỏ bừng mặt, đứng ở cầu thang một lúc lâu, để gió xua tan bớt hơi nóng trên mặt, sau đó cô mới nhẹ nhàng trở về phòng làm việc.

Lúc học đại học, cô đã từng yêu một lần, sau đó bởi vì bạn trai cũng không hài lòng việc cô chỉ lo đi làm mà không quan tâm đến anh ta nên hai người đã chia tay, nhưng cô nghe thấy người khác nói sau lưng mình, bởi vì cô quá quê mùa, thật sự khiến anh ta không dám dắt ra ngoài, vì thế mới nói chia tay với cô.

Những lời này cô không biết thật giả thế nào, nhưng so sánh với những người phụ nữ thích ăn diện trước mắt, cô thật sự không phải là rất thích cách ăn mặc của bản thân, cô chỉ thích những trang phục đơn giản, mặc vào dễ dàng, không cần lo lắng phối hợp quần này áo nọ có hợp hay không, chỉ cần thoải mái là được rồi.

Mễ Nhạc Nhạc trở lại phòng làm việc, ngồi vào ghế của mình, sắc hồng trên má vẫn chưa phai đi, cô cố ý vùi đầu vào làm việc, để che giấu đi sự khác thường của mình.

Ngón tay lướt trên bàn phím ưu nhã tựa như đánh piano, đến khi dừng lại thì Mễ Nhạc Nhạc mới nhớ ra, ông chủ của cô, bạn trai mới nhậm chức chưa được bao lâu của cô, lại không hề nói cho cô biết trưa nay ăn cơm ở lại nơi nào… Cô cau mày, ngay cả số điện thoại cũng không lưu lại, chỉ còn biết lặng lẽ thở dài.

Buổi trưa, mọi người trong phòng làm việc đã ra ngoài hết, chỉ còn Mễ Nhạc Nhạc ngồi im tại chỗ một hồi, chẳng biết làm sao, cuối cùng cô đành bất đắc dĩ thở dài, cầm hộp cơm chuẩn bị đi lên sân thượng.

Quang minh chính đại đi lên lầu tìm Phạm Nghê, tiện thể thông báo cho mọi người về mối quan hệ của bọn họ, loại chuyện như vậy Mễ Nhạc Nhạc không hề có hứng thú, vì thế cô vẫn nên ăn cơm trưa một mình thì tốt hơn.

Mễ Nhạc Nhạc vừa mới đứng dậy thì điện thoại di động lại vang lên, cô vừa nhìn thấy thì lại thấy một dãy số xa lạ: “Alo?”

“Nhạc Nhạc xong việc chưa?” Là Phạm Nghê!

“Xong nãy giờ rồi!” Cô thành thật trả lời, sau khi nói xong, khuôn mặt cô trở nên u ám, cô đang nói cái gì vậy, cứ như kiểu cô đã làm xong công việc từ sớm để ngồi chờ anh ấy.

Quả nhiên, bên kia điện thoại vang lên một tiếng cười khẽ: “Tôi đang đợi em dưới bãi đỗ xe.”

“Ồ, được…” Mễ Nhạc Nhạc đột nhiên hỏi: “Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?”

Lần này, tiếng cười trong điện thoại lại càng trở nên rõ ràng: “Em là nhân viên của tôi, không phải sao?” Muốn biết thông tin của cô là điều dễ như trở bàn tay.

Mễ Nhạc Nhạc hoàn toàn bị đánh bại, mặt đỏ bừng, để hộp cơm trở về chỗ cũ, cầm túi xách lên: “Tôi, tôi xuống ngay!”

“Ừ!”

Mễ Nhạc Nhạc cúp điện thoại, rồi lại giống như tên trộm, lén lút quan sát xung quanh, thừa lúc không có ai thì vọt nhanh vào thang máy, lúc này thang máy đã được sửa xong, cô thở phào nhẹ nhõm, quả thật là cô không muốn phải chạy bộ xuống lầu, thật sự là rất mệt đó!

Mấy phút sau, Mễ Nhạc Nhạc đã xuống tới tầng hầm đậu xe, chiếc xe phía bên tay phải bỗng nhiên bóp còi, cô quay đầu lại thì thấy rõ người đang ngồi trong xe, bóng dáng nhỏ bé lại vội vàng chạy tới, vội vàng mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ.

“Muốn ăn gì?” Phạm Nghê vừa lái xe vừa hỏi.

Mễ Nhạc Nhạc lắc đầu: “Tùy ý!”

“Tùy ý ngàn vàng khó mua!” Phạm Nghê nói giỡn một câu.

Mễ Nhạc Nhạc xấu hổ cười cười: “Tôi…” Cô rất ít khi ra ngoài ăn cơm cho nên thật sự là không biết đi đâu.

Phạm Nghê hiểu nên chỉ cười một tiếng: “Vậy chúng ta đi ăn gì cũng được.”

Mễ Nhạc Nhạc nghe xong chỉ muốn cười, cảm thấy anh nói chuyện cũng huề vốn quá, cô gật đầu.

Phạm Nghê đưa cô đến một quán ăn Trung Hoa, trước khi thức ăn được mang ra, Phạm Nghê đột nhiên lấy ra một tờ giấy đưa cho cô: “Xem chút đi!”

Mễ Nhạc Nhạc tò mò trợn mắt nhìn, đầu tiên là cô xem lướt qua một lần, sau đó lại cẩn thận xem lại một lần nữa.

Món ăn rất nhanh đã được dọn lên, Phạm Nghê thấy cô đang coi chăm chú cũng không muốn cắt ngang, chỉ lẳng lặng đợi cô xem xong.

Một lúc lâu, sau khi xem xong, Mễ Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn Phạm Nghê, khó hiểu nói: “Ông chủ…”

“Gọi tên tôi!” Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự bá đạo, không cho phép cô cự tuyệt.

“Phạm, Phạm Nghê…” Cô đỏ mặt, vội vàng gọi tên anh, sau đó cố gắng lấy lại bình tĩnh để nhìn anh: “Tôi xem nhưng vẫn không hiểu lắm.”

“Ồ, không hiểu chỗ nào? Tôi giải thích cho em!” Anh cười đến dịu dàng.

Mễ Nhạc Nhạc ngượng ngùng cười cười nhìn anh: “Cái này… là cho tôi?”

“Phải!”

“Nhưng… tại sao tôi phải cần bản thỏa thuận sống chung này?” Mễ Nhạc Nhạc khó hiểu nhìn anh.

Phạm Nghê tiếp tục mỉm cười, nghiễm nhiên trở thành một người đàn ông tốt: “Chẳng phải đã nói là sẽ kết giao sao?”

Mễ Nhạc Nhạc gật đầu, không có phản bác.

“Đã như vậy, lập một bản thỏa thuận chẳng phải là sẽ bảo đảm hơn sao?” Nói xong, anh bưng chén canh bên cạnh lên uống một ngụm.

Mễ Nhạc Nhạc chỉ ngây ngốc nhìn anh ba giây, cô bối rối hệt như một con thỏ, hoảng sợ nhìn anh: “Kết giao chính là ở chung?” Cô thử hạ giọng hỏi, nhưng bởi vì quá giật mình nên vẫn làm cho giọng nói của cô hơi lớn.

Phạm Nghê vẫn thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”

Chẳng lẽ bọn họ là ông nói gà bà nói vịt? Mễ Nhạc Nhạc cho là mình đã luyện được tâm lý sắt đá, kết quả chỉ là phí công toi, bọn họ nói chuyện căn bản là không cùng một tầng lớp.

Mễ Nhạc Nhạc lặng lẽ thở dài trong lòng, đôi mắt vô tội chống lại ánh mắt kiên định của ông chủ, cô có chút xúc động muốn khóc: “Trình tự bình thường không nên như vậy!”

Cô lên án khiến cho người ta thật muốn bật cười, Phạm Nghê cũng không thể nào ngăn mình nở nụ cười: “Thật xin lỗi, là lúc trước tôi đã không nói rõ.”

Mễ Nhạc Nhạc cắn cắn môi, cảm giác như mình đã lên nhầm thuyền giặc, nhưng cô biết rõ bản thân mình cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này, vì vậy cô tiếp tục tìm cớ né tránh: “Như vậy là không đúng.”

“Là tôi không tốt.” Phạm Nghê nói rất chân thành, nhưng trong mắt anh lại ẩn giấu ý cười cứ như ý anh không phải vậy.

Nghe được ở cùng với anh, bình thường chẳng phải những người phụ nữ khác đều cảm thấy vui vẻ sao? Sao dáng vẻ của cô lại ai oán cứ như sắp bị đưa lên đoạn đầu đài vậy?

Mễ Nhạc Nhạc gục đầu xuống, cầm đũa, bưng chén cơm lên, hóa đau thương thành sức mạnh, đồng thời cố gắng đem tất cả mọi chuyện suy nghĩ rõ ràng.

Phạm Nghê thấy cô như vậy thì cũng không nhiều lời, chỉ lặng lẽ dùng cơm, một bữa cơm mà yên lặng cứ như đang ăn cơm một mình vậy.

Đến khi tính tiền, Phạm Nghê trả tiền, Mễ Nhạc Nhạc lặng lẽ lấy tiền từ trong túi ra, rồi lại lặng lẽ đem tiền để lên trước mặt Phạm Nghê.

Nụ cười nho nhã trên khuôn mặt Phạm Nghê bỗng cứng đờ, anh nhất thời không có cách nào hiểu được suy nghĩ của cô, Mễ Nhạc Nhạc không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ cúi đầu nói: “Ông chủ, hay là chia đôi trả tiền sẽ tốt hơn.”

Phạm Nghê nhếch cằm, liếc mắt nhìn thoáng qua số tiền Mễ Nhạc Nhạc vừa đưa ra, sau đó nghiêng đầu nhìn cô: “Em là bạn gái của tôi. . .”

“Tôi nghĩ mình và ông chủ không đồng quan điểm.” Ở chung? Ở chung với một người đàn ông xa lạ, chân của cô chắc chắn sẽ bị mẹ già chặt đứt, hơn nữa còn là hoàn toàn chặt gãy xương, từ nay về sau không thể nào lết đi đâu nữa.

Phạm Nghê mỉm cười: “Bất đồng quan điểm, có thể khai thông.”

Haiz, không có cách nào khai thông rồi! Cô trầm mặc lắc đầu, đầu nhỏ cúi gằm không hề lên tiếng, hệt như một đứa bé mắc chứng tự kỷ.

Phạm Nghê cũng không vì vậy mà phiền não, anh đã điều tra qua bối cảnh gia đình cô, cô sinh ra trong một gia đình truyền thống, cho nên không thể chấp nhận việc chưa lập gia đình mà sống chung, anh có thể hiểu được trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, mi mắt khẽ rũ xuống, trầm giọng nói: “Nhạc Nhạc, hợp đồng thuê nhà của em chẳng phải là sắp hết hạn rồi sao? Đã tìm được nơi ở mới chưa?”

Mễ Nhạc Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu: “Làm sao anh biết?”

“Em là nhân viên của tôi, không phải sao?” Anh dùng lý do giống nhau trả lời cô lấy lệ.

Mễ Nhạc Nhạc không ngốc, lông mày khẽ nhăn lại, lời nói có chút sắc bén: “Chẳng lẽ đối với tất cả mọi người trong công ty, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay?” Cô không tin đâu!

Phạm Nghê nhướng mày, nhìn cô rốt cuộc cũng giương móng vuốt, anh không giận, chỉ cười nói: “Em là bạn gái của tôi, tôi muốn biết những chuyện về em cũng không có gì không đúng, phải không?”

Mễ Nhạc Nhạc bối rối: “Không đúng, tôi không nghĩ như vậy.”

Ánh mắt Phạm Nghê trầm xuống, anh và cô dĩ nhiên không giống nhau, anh có thói quen nắm giữ, anh ghét chuyện gì vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình.

Sắc mặt anh trở nên âm u, Mễ Nhạc Nhạc cho là vì mình nói sai: “Cái kia. . . à . . . bởi vì. . .”

“Em đang lo lắng cái gì?” Phạm Nghê nhanh chóng đem quyền khống chế nắm lại trong tay, đôi con ngươi sáng rực gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, dường như có thể nhìn thấu tâm hồn cô.

“Tôi dùng việc kết hôn làm điều kiện tiên quyết để đưa ra yêu cầu kết giao đối với em, sở dĩ ở chung là vì muốn hiểu rõ đối phương hơn, so với việc ở bên ngoài làm mấy chuyện yêu đương kia thì chuyện này càng thực tế hơn, hơn nữa hợp đồng thuê phòng của em cũng sắp hết hạn rồi, đây là vẹn toàn đôi bên, em còn lo lắng cái gì?” Cuối cùng anh lại hỏi vậy khiến Mễ Nhạc Nhạc cứng đờ.

“Thanh danh?” Khóe môi Phạm Nghê nở nụ cười giễu cợt: “Tôi nghĩ so với em, tôi càng nên quan tâm đến điều này hơn mới phải.”

Trong nháy mắt, Mễ Nhạc Nhạc có cảm giác như mình vừa bị giết chết, vì cái gì mà chưa được vài phút, ông chủ của cô lại khiến cảm giác của cô kém đi nhiều như vậy, trước đó mấy phút còn là nam thần, sau mấy phút lại trở thành ma thần, khí thế bức người, thật khiến người ta khó lòng tiếp nhận.

Lúc cô còn đang hoảng hồn, anh lại nói tiếp: “Sợ ma trảo* của tôi sao?” Khóe mắt anh hơi nhướng lên, dùng một tư thái bễ nghễ nhìn xuống cô: “Chuyện này, tôi có chút kén chọn.”

(* móng vuốt ma quỷ)

Đâu chỉ là kén chọn, cho dù không cố tình chú ý tới anh nhưng cô cũng đã nghe thấy người khác nói về chuyện tình sử của anh, hai người bạn gái trước tuy nói đều mang gương mặt thiên sứ nhưng vóc dáng lại như ma quỷ.

Nếu nói thật thì Mễ Nhạc Nhạc chính là một đĩa dưa muối, không đáng nhắc đến.

Nhìn khuôn mặt Mễ Nhạc Nhạc toát ra vẻ xấu hổ, Phạm Nghê không hề dao động: “Nếu như tôi muốn làm gì với em thì bản thỏa thuận này cũng không có hiệu lực pháp lý rồi.”

Mễ Nhạc Nhạc thật sự muốn tìm một hang động để chui vào, đúng lúc điện thoại lại đổ chuông, cô tóm được cơ hội giải thoát, vội vàng bắt máy: “Alo?”

Khuôn mặt vốn đang thoải mái tươi cười, ngay lập tức trở nên căng thẳng, Mễ Nhạc Nhạc không hiểu tại sao vận khí của mình lại kém như vậy, bên kia điện thoại là chủ nhà hối đóng tiền thuê phòng, ngay cả ý nghĩ muốn chết trong đầu cô cô cũng có rồi.

Cô cực kỳ sợ người chủ nhà này, chủ nhà là một bà cô già tầm bốn mươi tuổi, rất thích bát quái chuyện của người khác, lúc Mễ Nhạc Nhạc mới quen thì bà ta đã hỏi lung tung này nọ khiến cô còn tưởng bà ta quan tâm mình.

Về sau đến cả hàng xóm cũng biết chuyện của cô, là do bà chủ nhà độc ác kể lại, từ đó về sau, cho dù chủ nhà có bắt chuyện với cô thì cô cũng không quá mức thành thật khai báo nữa.

Kỳ thực cô đã sớm nghĩ đến chuyện chuyển nhà rồi, chỉ là vẫn chưa tìm thấy nơi nào tiện nghi mà giá thuê lại tốt như nơi này thôi.

Bà chủ gọi đến chính là để nói với cô chuyện thuê nhà, sau khi nói xong còn bảo rằng cô ở một mình không an toàn, muốn giới thiệu một người đến ở chung với cô.

Mễ Nhạc Nhạc vừa nghe thì trong lòng cảm thấy khó chịu, phòng cô thuê vốn đã rất nhỏ, hơn nữa cũng chả còn thừa bao nhiêu không gian: “Không. . .”

Nhưng chủ nhà căn bản cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt, chỉ nói một thôi một hồi, Mễ Nhạc Nhạc chỉ bắt được vài chỗ trọng điểm, bà chủ muốn cho đứa cháu qua ở chung với cô.

Mễ Nhạc Nhạc biết rõ người này, bởi vì bà chủ đã kể cho cô rất nhiều, nhiều đến nỗi khiến cô nghi ngờ, bây giờ lại nói ra như vậy, cô thật sự nghi ngờ bà chủ nhà này có phải là thần kinh có vấn đề hay không?

Khuôn mặt cô đen lại, nhìn người đàn ông đối diện đã cơm nước xong xuôi, đang uống trà đợi cô nói chuyện điện thoại, cô không thể khống chế miệng mình: “Dì à, nếu như đã đến hạn trả tiền nhà, đương nhiên cháu sẽ không tiếp tục hẹn, chờ cháu trở về sẽ tìm dì.” Trả lời một câu đơn giản, cô cắt đứt ý định nói huyên thuyên của chủ nhà.

Cúp điện thoại, Mễ Nhạc Nhạc hùng hổ nói với ông chủ: “Được!” Ở chung thì ở chung, không phải chỉ là thêm một người thôi sao, cô cầm lấy bản thỏa thuận trong tay: “Tôi muốn bổ sung thêm một vài điều trong này.”

Phạm Nghê gật đầu đồng ý: “Có thể, khi nào thì em dọn qua?”

Mễ Nhạc Nhạc thôi miên chính mình, kỳ thực cô cũng chỉ tìm một người ở chung mà thôi, chẳng qua chỉ là sống chung với ông chủ thôi mà!

“Chủ nhật.”

“Tôi lái xe đến đón em.” Phạm Nghê cười, tâm tình rất tốt, giống như cái người vừa rồi mới ép hỏi Mễ Nhạc Nhạc không phải là anh vậy.

Gần đây Mễ Nhạc Nhạc luyện không ít phim Mỹ, không khỏi đem nội dung phim gán lên người ông chủ của mình, chứng đa nhân cách, phân thi án*, vẻ mặt của cô cũng trở nên cổ quái. . .

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Mễ Nhạc Nhạc cúi đầu, chột dạ lắc đầu, cô nào dám nói thật chứ.
Bình Luận (0)
Comment