Edit: Cánh Cụt
12.
Nhân thê thụ rời đi, đưa chà bông với sò trong tay cho cô y tá ở quầy, nói: “Hàng của giường bệnh 324 tới rồi.”
Sau đó đi xuống lầu, ngồi trên ghế dài ở bên ngoài, lấy bánh mì ăn cho bữa trưa.
Bánh mì khô cằn, khó có thể nuốt trôi, nhân thê thụ khổ sở mà nghĩ, sớm biết vậy đã không đưa chà bông với sò cho gãy chân công.
Gãy chân công không chừng lại chia nhau ăn với bạch nguyệt quang, anh một cái em một cái, hạnh phúc vui sướng mãi mãi.
Nhân thê thụ càng khổ sở hơn.
13.
Người vừa nãy ngồi trong phòng bệnh là bạch nguyệt quang của gãy chân công, nhân thê thụ lúc đi học đã biết.
Cậu khi đó mới học đại học năm nhất, ở lễ khai giảng nhất kiến chung tình với học trưởng gãy chân công, từ đây mở ra con đường thầm mến của cậu.
Một năm này cậu gia nhập hội học sinh chỗ gãy chân công, khi rảnh liền đi cọ khóa chuyên ngành năm thứ tư, chỉ vì có thể nhìn một chút từ xa.
Gãy chân công có một người bạn rất thân, đó chính là bạch nguyệt quang.
Bạch nguyệt quang theo con đường nghệ thuật, ở vườn trường anh ta và gãy chân công như hình với bóng.
14.
Gãy chân công và bạch nguyệt quang đều trong đội bóng rổ của trường, hai người ở trên sân bóng có một loại ăn ý trời sinh.
Có một hồi nhân thê thụ lén lút trộm đi xem gãy chân công chơi bóng, gãy chân công thân thủ mạnh mẽ, lúc chạy trên sân bóng cả người phát ra ánh sáng.
Quả thực gãy chân soái.
Nhân thê thụ đứng ở bên ngoài sân, hai con mắt lấp lánh sao.
Sau khi kết thúc gãy chân công vừa vặn đi về hướng này, ngẩng đầu lên tầm mắt chạm với nhân thê thụ.
Gãy chân công đột nhiên sững sờ, cười quay đầu lại, gọi bạch nguyệt quang đang đi ở phía sau:
“Tiểu Bạch cậu mau đến xem, đây là em của cậu hay sao?”
Nhân thê thụ da mặt mỏng, được nam thần nhìn mấy lần mặt đã đỏ đến không được.
Bạch nguyệt quang tới đẩy gãy chân công một cái, nói đừng trêu chọc học đệ.
Hai người cười cười nói nói đi xa, nhân thê thụ đứng tại chỗ, tim đập nhanh, đây là lần thứ nhất gãy chân công nói chuyện cùng cậu.
Xác thực mà nói, lời này cũng không phải nói với cậu.
Nhưng cậu vẫn rất vui.
15.
Sau đó gãy chân công tốt nghiệp, không còn gặp gỡ nhân thê thụ nữa.
Nhân thê thụ vốn cho rằng mình thầm mến đến đây là kết thúc, không nghĩ tới vài năm sau lúc thực tập năm tư đại học, lại lần nữa gặp nhau.
Cậu vừa vặn tiến vào công ty của gãy chân công, vừa vặn ở cùng một tổ.
Ngày đầu tiên đi làm lúc nhân thê thụ tự giới thiệu trước toàn tổ, khẩn trương đến líu lưỡi, bởi vì gãy chân công vẫn đang nhìn cậu.
Nhân thê thụ phát hiện, lâu như vậy không gặp, nỗi mong nhớ của cậu theo thời gian cũng không phai mờ, cậu vẫn vì một ánh mắt của gãy chân công mà tâm động không thôi.
16.
Chỗ ngồi của nhân thê thụ cách gãy chân công có một vách ngăn, cậu nghĩ về sau ngày nào cũng được làm việc gần với nam thần như vậy, liền kích động đến không thể tự thoát ra được.
Nhân thê thụ đắm chìm trong nỗi vui sướng suốt buổi trưa, cho nên tất cả mọi người đi ăn cơm đều không phát hiện.
Chờ đến khi phục hồi tinh thần, toàn bộ văn phòng cũng chỉ còn lại gãy chân công đang làm báo cáo cùng cậu vẻ mặt mơ màng.
Gãy chân công hỏi, cùng nhau ăn không, cậu chờ tôi một chút là được.
Nhân thê thụ chỉ ngây ngốc gật gật đầu.
17.
Gãy chân công dẫn nhân thê thụ đi ăn ở nhà hàng Nhật dưới lầu, lúc đi trên đường nghe thấy gãy chân công hào hứng nói chuyện điện thoại.
“Tổ của chúng tôi có một chú bé mới tới.”
“Là học đệ giống hệt cậu.”
“Được được được, tôi không trêu cậu ấy.”
Gãy chân công vừa nói vừa quay đầu lại, nở nụ cười với nhân thê thụ.
Nhân thê thụ hồn cũng bị câu mất.
18.
Hai người mặt đối mặt dùng cơm, gãy chân công dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với nhân thê thụ, hỏi cái này hỏi cái kia, như điều tra hộ khẩu, cuối cùng còn lầm bầm lầu bầu một câu, thật không phải là em trai ruột thất lạc nhiều năm của bạch nguyệt quang sao?
Nhân thê thụ hỏi gì đáp nấy, trên mặt nhìn thì ngoan, trong lòng lại loạn cả lên.
Tốc độ ăn cơm của mình liệu có nhanh quá không? Có bị dính tương trên môi không? Ăn quá nhiều có giống lợn không?
Nhân thê thụ quá chú ý tới hình tượng, chưa ăn được bao nhiêu đã buông đũa xuống.
Gãy chân công hỏi, có phải là không thích mùi vị của nhà hàng này hay không, vậy ngày mai đổi sang nhà khác tốt hơn.
Nhân thê thụ vui đến nổ tung, ngày mai còn có thể cùng nhau ăn cơm.
19.
Có gãy chân công ở đó, nhân thê thụ mỗi ngày làm việc luôn cố gắng ra sức.
Ngoại trừ hoàn thành công tác, còn bưng trà rót nước cho mọi người, đặc biệt là với gãy chân công thì càng ân cần.
Nhân thê thụ đưa cà phê vừa pha xong cho gãy chân công, cô gái cùng tổ cười trêu cậu, nói ai không biết còn cho là chúng ta vừa thuê nhóc bảo mẫu về.
Nhân thê thụ ngượng ngùng, đỏ mặt trở lại chỗ ngồi, trong lòng suy nghĩ lần tới phải rụt rè một chút.
Lúc quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy gãy chân công cười nhìn cậu, nói: “Nhóc bảo mẫu, giúp đóng dấu tài liệu với.”
Nhân thê thụ lại tung ta tung tăng đi.
20.
Giờ tan làm nhân thê thụ cùng gãy chân công cùng xuống lầu, một nam sinh cao gầy đang dựa cửa, phong cách ăn mặc rất nổi bật, trên tai phải đeo cái khuyên tai cực lớn, ngũ quan giống nhân thê thụ đến bảy phần.
Gãy chân công vừa thấy anh ta trên mặt liền nở nụ cười, đặc biệt ôn nhu.
Anh lướt qua nhân thê thụ tăng nhanh bước chân đi tới: “Tiểu Bạch, sao cậu cũng tới?”
Bạch nguyệt quang lười biếng ngẩng đầu: “Kết nhóm ăn cơm.”
“Được!”
Gãy chân công ôm lấy vai bạch nguyệt quang rời đi, trong lòng nhân thê thụ vô cùng ước ao.
21.
Trong công việc gãy chân công rất quan tâm tới nhân thê thụ, kéo cậu vào trong công trình của mình, tự mình dẫn dắt cậu.
Mỗi ngày cùng vào cùng ra, nhân thê thụ cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Không đúng, cậu có nằm mơ cũng chưa từng mơ được một ngày như thế.
Có lúc ngẩng đầu thấy gãy chân công đang nhìn mình, lòng nhân thê thụ đột nhiên nhảy một cái.
Cậu lặng lẽ nhịn xuống thâm tâm đang tung bay phấn hồng, tự nói với mình không phải nghĩ nhiều.
22.
Hạng mục của gãy chân công thuận lợi kết thúc, hôm nay sau tan tầm tổ hạng mục tổ chức tiệc, nhân thê thụ cũng cùng đi.
Gãy chân công là người phụ trách hạng mục này, không ngoài dự liệu mà bị mọi người luân phiên rót rượu.
Gãy chân công tâm tình rất tốt, ai đến cũng không cự tuyệt.
Nhân thê thụ nhìn anh một chén lại một chén rượu uống vào bụng, có chút không đành lòng, không biết tự lượng sức mình mà đứng ở trước người anh muốn vì anh chặn rượu.
Gãy chân công đã say, ôm lấy nhân thê thụ, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không sao.”