Chồng Chồng Vườn Trường

Chương 3

Mọi chuyện hết thảy đều đã chậm.
Ngày tiếp theo, Vương Tây Minh tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy được cơ ngực rắng chắc. Cậu được Kỳ Xán gắt gao ôm vào trong ngực, càng không ngờ được chính là, Kỳ Xán............ Còn ở trong thân thể cậu. Cậu bị dọa đến choáng váng, mắt gắt gao nhắm chặt, người run đến lợi hại. Không dám nhúc nhích.
Kỳ Xán bị cậu nhúc nhích làm tỉnh giấc, Kỳ Xán cảm giác được ngực mình ươn ướt, còn có vật nhỏ đang run nhè nhẹ trong lòng mình.
Hắn vội vàng rời khỏi người Vương Tây Minh.
"Tôi............ " Kỳ Xán á khẩu không nói nên lời, nhìn thấy trên người Vương Tây Minh đầy những vết xanh tím do chính mình ngày hôm qua lưu lại. Ảo não không thôi.
"Tôi ôm cậu đi tắm." Kỳ Xán nói xong, trực tiếp đem Vương Tây Minh bế lên, đi về hướng phòng tắm, hai tay Vương Tây Minh gắt gao ôm mặt không chịu bỏ xuống.
Đặt Vương Tây Minh vào trong bồn tắm, Kỳ Xán ngồi ở bên cạnh, trong lòng nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào. Tiếng nước ào ào chảy ra, rất nhanh đã ngập đến ngực của Vương Tây Minh, Kỳ Xán liền vươn tay tắt nước.
"Cậu bỏ tay xuống đi." Hắn khuyên giải an ủi, Vương Tây Minh vẫn không thèm quan tâm.
"Cậu còn khóc nữa, tôi lại muốn cứng lên rồi." Kỳ Xán buột miệng nói ra, nói xong rồi hối hận không thôi.
"Cậu không phải người." Vương Tây Minh rốt cuộc mở miệng nói chuyện, trừng mắt nhìn Kỳ Xán, mắt sưng lên hồng hồng, giọng khàn khàn.
"Ừ, ừ, ừ tôi không phải người, rất xin lỗi, tối hôm qua là tôi làm sai, tôi biết rất khó bù đắp lại cho cậu." Kỳ Xán vừa nói chuyện, vừa cằm khăn tay lau sạch nước mắt của Vương Tây Minh.
Giúp Vương Tây Minh tắm rửa sạch sẽ, mặc áo tắm dài nằm nghĩ ở trên giường. Kỳ Xán còn bận rộn, dọn dẹp bãi chiến trường trên đất, còn phải đặt cơm, mua thuốc cho Vương Tây Minh.
"Ăn một chút gì đi." Kỳ Xán bưng cháo thổi nguội đút Vương Tây Minh ăn. Cố gắng làm cho cảm xúc của cậu bình tĩnh lại.
"Vương Tây Minh, tối hôm qua là lần đầu tiên tôi đến kỳ động dục. Tôi rất hối hận không khống chế được chính mình, nếu cậu có yêu cầu gì tôi............" Kỳ Xán chưa nói xong đã bị Vương Tây Minh cắt ngang, "Chuyện tối hôm qua cậu quên đi. Đừng cho bất kì ai biết tôi với cậu đã ngủ chung với nhau." Kỳ Xán không lên tiếng, hắn thật sự không biết nên trả lời với Vương Tây minh như thế nào.
Đợi Vương Tây Minh ăn xong, Kỳ Xán thử hỏi "Tôi đưa cậy về nhà."
Vương Tây Minh lắc đầu, "Tôi muốn ở một mình." nói xong liền đi. Cả căn phòng chỉ còn lại một mình Kỳ Xán.
"Nhóc con, đã đến nhã ba đường hạnh phúc." Tài xế nhắc nhở Vương Tây Minh xuống xe. "Ê!, nhóc con, đến rồi." Vương Tây Minh như đi vào cõi thần tiên, lúc này mới phục hồi tinh thần lại. "Ơ, ừ!" cậu đang chuẩn bị mở cửa xuống xe.
"Nhóc con, nhóc con, còn chưa có trả tiền xe."
"Rất xin lỗi, xin lỗi, chú."
"Không có việc gì, trả tiền là được." Ông chú Tài xế thở dài, dốc lòng an ủi cậu, "Nhóc con, tâm trạng cậu đang không tốt, các cậu còn trẻ nên chú ý một chút, đừng có ép chính mình quá."
"Cảm ơn chú." Vương Tây Minh lễ phép trả lời.
Vừa xuống xe, phía trước là chợ, cách một con phố, bên trong bán đầy đủ mọi thứ lòe loẹt, hoa hòe, rau cải, cá, cua, hàng vỉa hè có đủ............ Mấy người bán hàng rông không cam lòng yếu thế, thậm chí còn đầu tư cả cái loa, "Thuốc diệt gián, diệt kiến, thuốc diệt chuột, bắp bản địa, không ngọt không lấy tiền, 4 hào một đống đây............" Không biết vì sau, nếu là ngày thường Vương Tây Minh sẽ ghét chỗ này quá ầm ĩ. Hiện tại nhìn thấy khung cảnh trước mắt, nhìn thấy mấy ông chú bà dì quen thuộc. Cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường.
Vương Tây Minh dừng lại trước một quầy rau. Nhà của cậu là nhà 3 tầng lầu kiểu cũ, xung quanh nhà cậu là hàng quán. Vương Thúy Mai ngồi ở trên ghế nhỏ, nói chuyện phiếm cùng dì bán hàng cách vách. Nói không ngừng nghĩ.
Cậu đứng ở đó, mẹ cậu vẫn đang say mê nói chuyện. Vẫn là dì bán hàng cách vách phát hiện ra cậu.
"Tiểu Tây về rồi à."
Mẹ cậu lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy mặt cậu trắng bệch, mẹ cậu liền biết đã xảy ra chuyện. Bà vội vàng bỏ bắp trong tay xuống, kéo áo chạy chậm đến trước mặt cậu, "Sao vậy, con gặp chuyện gì, nói cho mẹ nghe!"
Vương Tây Minh giống như con nít phạm sai lầm, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, cúi đầu cố gắng không được khóc. Vương Thúy Mai đau lòng con trai xoa xoa mặt cậu, "Làm sao vậy, còn giận mẹ sau."
Vương Tây Minh hơn nửa ngày mới lên tiếng, nói, "Mẹ, con không sao."
"Tiểu Ni, bà giúp tôi xem sạp, tôi dẫn tiểu Tây lên nhà."
"Ừ, để tôi canh sạp cho."
Vào nhà, Vương Thúy Mai đã bị Vương Tây Minh ôm lấy eo. Vương Tây Minh khóc rất dữ, Vương Thúy Mai đau lòng không chịu được.
"Làm sao vậy, tiểu Tây, đã xảy ra chuyện gì, con nói cho mẹ nghe."
Vương thúy mai cũng luống cuống, từ nhỏ đến lớn, con trai mình từ nhỏ đến lớn đã nghe lời. Cho dù mình cùng ba Vương Tây Minh ly hôn đã nhiều năm, con trai vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn đi theo bà, sợ bà vất vả, còn giúp bà làm việc nhà, nhập hàng, ai cũng nói Vương Thúy Mai bà là người có phúc.
Chỗ bọn họ ở chỉ là một địa phương nhỏ, hiếm thấy sinh ra được một Alpha, còn có thể vào trường quý tộc Alpha để học, còn đứng hạng hai toàn trường.
Ngày hôm qua con trai không về nhà ngủ, bà có mắng vài câu, mắng xong mới thấy hối hận. Con bà sắp đến thời kỳ phản nghịch rồi, bà phải từ từ nói mới phải.
Bà ôn nhu mà vuốt lưng Vương Tây Minh.
"Mẹ, ngày hôm qua rất xin lỗi, con sai rồi."
"Không có việc gì, mẹ không trách con, mẹ cũng có sai, đừng khóc......." Cậu ngoan ngoãn gật gật đầu.
Bên kia.
Sáng sớm, Lê Tư Viễn tỉnh lại, cậu một chân đem chăn đá văng ra, hai tay giao nhau đặt dưới gáy. Mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng động, là thanh âm chén đĩa va chạm, cậu trong lòng suy nghĩ: Kỳ quái, dì giúp việc khôg phải về quê rồi sao.
Đột nhiên, cậu nhớ đến cái gì, mang dép ngược chạy vào nhà bếp: "Mẹ ~~~."
Vừa thấy là người khác, thao, thật cmn xấu hổ.
"Ai là mẹ mày?" Tống Cảnh Uyên tập chung chiên trứng gà, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho Lê Tư Viễn.
"Ai cho bà vào." Lê Tư Viễn đầy mặt khinh thường nhìn Tống Cảnh Uyên.
Tống Cảnh Uyên không lên tiếng, cô lười cùng Lê Tư Viễn so đo, trong mắt cô Lê Tư Viễn chỉ là một thằng con nít ranh.
Mùa đông, khắp nơi đều bao phủ một tầng tuyết mỏng như chiếc thảm lông nhung nhẹ. Bao phủ mọi ngóc nghách trong khu vườn.
Sáng sớm gió lạnh thấu xương, từng cơn gió thổi qua hàng cây như những con dao sắc bén. Mỗi lần có gió thổi, những cành cây lại vang lên tiếng răng rắc.
"Thiếu gia, tới rồi." Tài xế Dương nhẹ nhàng đánh thức Kỳ Xán đang ngủ bù. Kỳ Xán xuống xe chào tạm biệt tài xế.
Gió lạnh thổi qua, hắn quấn chặt áo khoác trên người, hôm nay là thứ hai đáng lẽ ra giờ này hắn đang ở trong ký túc của trường. Chỉ có ngày cuối tuần mới về lại bên nhà chủ Kỳ gia.
Chuyện thứ nhất là là đường quá xa, chuyện thứ hai là người ở trong biệt thự quá nhiều, cả gia đình bốn thế hệ của hắn ở cùng nhau, cô dì, chú thiếm, em trai em gái, nhao nhao cả nhà.
Đang đi tới đi lui, hắn bỗng nhìn phía trước thấy được một hình bóng quen thuộc, Vương Tây Minh, trên người cậu ta chỉ mặc một cái áo khoác mỏng cả người cuộn tròn lại ngồi đó.
Hắn thấy thế, bước nhanh đến, cởi áo lông vũ trên người mình ra, khoác nhanh lên người Vương Tây Minh, hành động này của hắn đã dọa cho Vương Tây Minh giật nẩy mình.
Cậu nhìn quanh bốn phía, thấy không ai để ý, nhanh chóng đem áo khoác trả lại cho Vương Tây Minh.
"Cậu làm gì." Vương Tây Minh khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bộ dáng thấp thỏm lo âu.
"Có làm gì đâu? Chỉ là đem áo khoác cho cậu thôi mà." Kỳ Xán bất mãn biểu hiện của Vương Tây Minh.
"Cảm ơn, tôi không cần." Vương Tây Minh nghiêm túc cự tuyệt, nhanh chóng bước chân đi. Không muốn đứng chung một chỗ với Kỳ Xán.
"Sao cậu lại tránh tôi." Kỳ Xán cũng nhanh chân đi theo Vương Tây Minh.
"Có sao?" Vương Tây Minh cảm giác được tim mình đập rất nhanh, như là muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy.
"Cậu biểu hiện rất rõ ràng." Kỳ Xán trả lời, từ lần chuyện đó xảy ra đã qua ba tháng rồi. Ở trường Vương Tây Minh gặp hắn liền tránh, liền né, có thể trốn đều trốn.
Hai người bọn họ một cơ hội nói chuyện cũng không có.
"Cậu mặc áo khoác đi." Kỳ Xán bá đạo ra lệnh nói.
"Không cần."
Kỳ Xán không có biện pháp với cậu, lát nữa đến lớp học cũng có máy sưởi, bây giờ mặc nhiều đồ như vậy cũng có chút phiền phức.
Kỳ Xán tự cởi khăn quàng cổ của mình, "Đừng nhúc nhích"
Kỳ Xán nói đừng nhúc nhích, Vương Tây Minh quả thực đứng yên, nhìn ánh mắt ngơ ngác của Vương Tây Minh, Kỳ Xán nhanh tay choàng khăn lên cổ cậu, "Đừng để mình bị lạnh."
Nhìn gương mặt ngây ngốc của Vương Tây Minh, Kỳ Xán nhịn không được nhéo nhéo mặt cậu, Vương Tây Minh bất mãn, "Tôi phải đi."
Hai người học ở hai nơi khác nhau, Kỳ Xán nhìn theo bóng dáng của Vương Tây Minh đến phòng học, rồi mới tự mình bước vào lớp.
Sáng sớm Vương Tây Minh đến phòng học, ở đây thời gian cũng dễ chịu, mọi người đến sớm có thể tranh thủ ăn sáng, ngủ bù, làm bài tập, chỉ cần đừng gây ra tiếng ồn là được.
Vương Tây Minh ở nhà đã ăn bánh quẩy với sữa đậu nành. Cậu đến đây cào buổi sáng chủ yếu là muốn ôn tập, nhưng không biết hôm nay bị cái gì mà học không vào một chữ, đầu luôn suy nghĩ chuyện gì đâu, cậu tự làm công tác tư tưởng cho mình, không được suy nghĩ nữa, không được gây chuyện cùng Kỳ Xán. Cậu buông bút trong tay, nhìn ngắm ngoài cửa sổ, nhớ lại buổi tối ngày hôm đó Kỳ Xán rất ôn nhu đối với cậu.
Tuy rằng đó là lần đầu tiên của mình, lại bị người ta thượng. Nhưng cậu còn nhớ rất rõ ràng tin tức tố của Kỳ Xán làm người khác trầm mê, mặc dù lúc đó cậu có có chút say rượu nhưng không hề kháng cự lại động tác của Kỳ Xán. Thậm chí hai người bọn họ đều như hai khối nam châm không ngừng hút lẫn nhau.
Đầu óc cậu có hơi mơ hồ, không còn nhớ rõ nhiều chuyện nữa. Cậu nhớ kỹ Kỳ Xán mỗi khi kết thúc, sẽ giống như một đứa con nít dựa vào ngực cậu, thở hổn hển, ánh mắt hai người chạm vào nhau Kỳ Xán sẽ cầm tay hôn hôn tay cậu, rồi hôn lên môi, cậu cũng kiềm nén không nổi mà câu lấy cổ Kỳ Xán, cảm thụ hơi thở của nhau, tiếp tục một hồi ức ngọt ngào.
"Vương Tây Minh, cậu bị gì mà mặt đỏ như vậy." Bạn học ngồi đằng trước, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng cửa Vương Tây Minh, nhịn không được hỏi.
"Không, không có gì." Cậu giải thích.
Bạn học ngồi đằng trước bán tính bán nghi nhìn cậu một hồi lâu. Mới nói là Lão Ôn gọi cậu lên văn phòng.
"Đã xảy ra chuyện gì sau." Bị chủ nhiệm lớp gọi lên uống trà, Vương Tây Minh có chút hốt hoảng.
"Chắc là tại sắp tới kỳ thi toán." Bạn học ngồi bên cạnh vừa ăn bánh mì vừa nói, "Tây Minh, cậu mua khăng choàng cổ ở đâu thế, chưa gặp cậu choàng lần nào. Vv........." Bạn ngồi đằng trước bỏ bánh mì trong tay, cầm lấy điện thoại phủi phủi không có một hạt bụi.
"Cậu xem", Cô cầm điện thoại giơ lên trước mặt Vương Tây Minh. Điện thoại hiển thị một trang website, bên phải là giá, Vương Tây Minh nhìn thấy một cái khăn choàng cổ nhìn giống y chan cái mình đang đeo. Làm cậu kinh ngạc không thôi chính là cái giá niêm yết của nó, cậu nhìn chằm chằm, một cái khăn choàng cổ mà giá đã hơn 10 vạn......
"Sao, sao lại mắc như vậy." Giọng cậu run rẫy, nghĩ thầm phải mau đem trả lại cho Kỳ Xán.
"Mắc thật." Bạn ngồi bàn trước cũng cảm khái nói.
Phòng học của Kỳ Xán.
"Kỳ Xán, ăn sáng chưa, tôi có mua dư một phần." Dư Kiêu trong tay cầm theo hai cái túi bánh bao nhỏ.
"Cảm ơn huynh đệ, tôi ăn rồi." Kỳ Xán giọng điệu có một chút không cao hứng.
Mẹ Kỳ, là một người ngày thường mười ngón tay không dính nước Dương Xuân, nhưng vào mỗi buổi sáng thứ hai sẽ chịu khó thức sớm nấu đồ ăn sáng cho cả nhà.
"Nguyên Sang cùng Lê Tư Viễn đã chia tay được ba tháng rồi, sao cậu còn chưa chịu ra tay." Dư Kiêu trong miệng đang ăn bánh bao, bát quái nói, "Tháng này là sinh nhật của Nguyên Sang, cô ấy tính tổ chức một buổi party, cậu nhân cơ hội đó thổ lộ là hết sẩy."
Tiếng chuông vào học vang lên.
"Xem tình hình đi." Kỳ Xán trả lời, "Tôi đi văn phòng, Lão Ôn gọi."
Vào mùa đông, ánh nắng ấm áp, chiếu sáng cả tất cả các cửa kính của trường học.
Kỳ Xán đẩy cửa phòng thầy chủ nhiệm, nhìn thấy Vương Tây Minh ngồi một mình trên ghế.
Bên cạnh rõ ràng còn rất nhiều chỗ trống, nhưng Kỳ Xán vẫn muốn ngồi gần Vương Tây Minh, nên đi về hướng cậu.
"Làm gì?" Vương Tây Minh nhìn hắn đang đi lại đây cảm thấy trong lòng rất bất đắc dĩ.
"Ấm áp." Kỳ Xán nghiêm túc trả lời nói, "Chủ nhiệm Ôn đâu?"
"Chủ nhiệm Ôn đi xử lý công việc, 9 giờ mới quay lại." Vương Tây Minh hết sức chuyên chú nhìn tờ giấy thi trong tay.
"Khăn quàng cổ này, cậu mang rất đẹp nha." Kỳ Xán khen.
"Cũng nhờ cậu." Kỳ Xán không nói, cậu cũng đã quên đi việc này.
Cậu lập tức đem khăn quàng cổ tháo ra, Kỳ Xán ngăn lại động tác của cậu, "Mới khen cậu mang đẹp, sao bây giờ lại tháo ra rồi."
"Tôi không cần, trả lại cho cậu." Vương Tây Minh nhất định phải trả lại cho Kỳ Xán.
"Đừng cởi, cậu mà còn cởi ra đừng trách tôi giở trò lưu manh." Kỳ Xán uy hiếp nói, Vương Tây Minh không biết là thật là giả, phản bác nói "Cậu dám?"
Kỳ Xán hướng đến đôi môi của Vương Tây Mịnh "Bẹp" hôn một ngụm.
"Cậu......... Cậu..." Vương Tây Minh bị hắn hôn, hoảng hốt đến nói không rõ ràng.
Cửa được mở ra, chủ nhiệm Ôn bước vào.
"Bạn học Tây Minh, sao mặt em lại đỏ như vậy, có sao không." Chủ nhiệm dò hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì, chủ nhiệm em không có việc gì." Cậu vội vàng trả lời nói.
"Lần này gọi hai em đến là muốn nói về kỳ thi toán sắp tới của thành phố U chúng ta, trường học chuẩn bị cho hai em đi tham gia." Chủ nhiệm Ôn vừa nói, vừa rót nước cho hai người, "Tây Minh, tuy rằng thành tích môn toán của em không phải hạng nhất hạng hai, nhưng thầy cô cảm thấy em rất có khả năng tham gia vào kỳ thi này." Tiếp theo chủ nhiệm Ôn nhìn Kỳ Xán nói: "Kỳ Xán, các thầy cô đều biết thành tích của em, lần này đi thi em chiếu cố Vương Tây Minh một chút."
Kỳ Xán trịnh trọng gật gật đầu.
"Mấy chuyện khác các giáo viên toán sẽ nói lại với hai em, hai em về lớp học đi." Chủ nhiệm Ôn nói.
"Dạ, cảm ơn chủ nhiệm." Hai người bọn họ nói xong, cùng nhau bước ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm Ôn.
--------------------------***---------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Bình Luận (0)
Comment