Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 83


Hôm sau, Lưỡng Hoằng Khải đón cô đi từ sớm, chiếc xe dừng lại ở bên ngoài công trường đang thi công của dự án Nam Sơn.

Hứa Đào Nhi thấy chỉ có vài người của thành phố Đ thì không tỏ ra bất ngờ.

Cô theo bước chân, cùng mọi người đi tham quan một vòng.
Quả nhiên, dự án do Hàn Thị phụ trách, đầu tư khoản tiền lớn vào như thế nên công trình này xây dựng rất nhanh chóng, dự kiến cuối năm nay có thể đi vào hoạt động được rồi.

Trưởng đoàn bên thành phố Đ đi cùng, mới đùa rằng:
“Anh Thái từng nói đến chuyện hoàn thành dự án Nam Sơn với bên Hàn Thị, thống nhất lúc đó sẽ mời em Hứa cùng tham dự cắt băng khánh thành… Hy vọng khi ấy chúng ta có thể gặp lại nhau, thành phố Đ rất vinh dự được đón tiếp em…”
Hứa Đào Nhi chỉ cười không đáp.
Sau khi dùng xong bữa trưa tại nhà hàng ở gần đó.

Hứa Đào Nhi cùng Lưỡng Hoằng Khải trở về.

Cả một ngày, cô cảm thấy cậu ta có điều muốn nói, cho nên lúc ngồi trên xe, cô đã hỏi:
“Em có chuyện gì muốn nói à?”
Lưỡng Hoằng Khải thể hiện trên gương mặt là sự lo lắng.

Cậu ta tấp xe vào lề, nghiêm túc nói chuyện.
“Chị…”
“Sao vậy?”
Cô hỏi.
Lưỡng Hoằng Khải nhìn vào mắt cô:.

Ngôn Tình Ngược
“Chị thực sự không đoán ra em là ai sao?”

Hứa Đào Nhi im lặng, đối phương thấy thế thì tiếp tục:
“Năm năm trước, chị có nhớ Tổng bí thư thành phố H không? Ông ta chính là Lưỡng Triều… ba của em…”
Cô không tỏ ra bất ngờ, bởi đã đoán ra được lúc Lưỡng Hoằng Khải tâm sự với cô tối hôm trước, cô nhàn nhạt nói:
“Lâu rồi chị chưa gặp lại ông ấy.”
“Vâng, đúng thế… Bởi vì ba em… ông ấy đã bị tai nạn, bây giờ đang nằm liệt trên giường, sống thực vật bao năm nay…”
Lưỡng Hoằng Khải dùng chất giọng rất bình tĩnh để nói chuyện, giống như đang kể chuyện cho cô nghe hơn là nói về nỗi đau khi cha bị tai nạn.

Hứa Đào Nhi khá bất ngờ bởi tin tức này, cô cảm thán:
“Thật đáng tiếc…”
Dù đối với Lưỡng Triều không có nhiều ấn tượng nhưng nghe ông ta bị như vậy cô cũng cảm thấy đáng buồn.
Lưỡng Hoằng Khải chặn lại lời chia buồn của cô:
“Năm đó sau khi điều tra, kết quả là do ba em bị người ta hãm hại.

Em còn nhớ lúc chạy tới bệnh viện, trên người ba đã mất đi một cánh tay… Bác sĩ chẩn đoán cánh tay đó chính là bị người ta dùng máy cưa cắt mất… Không có cánh tay đó, không thể vá lại được cho ông ấy…”
Máy cưa ư?
“Ai mà tàn nhẫn quá?”
Hứa Đào Nhi thật không dám tưởng tượng.
Cô vẫn biết có những chuyện bị đối thủ hãm hại, nhưng không nghĩ người kia lại ra tay tàn độc như thế.

Cô thực sự sợ hãi… đến một ngày nào đó, khi cô đã ngồi trên chiếc ghế quyền lực, liệu có bị hãm hại như vậy hay không?
Cậu ta nói:
“Vụ tai nạn chỉ diễn ra sau khi ba em tham dự tiệc rượu của Hàn Thị vài ngày.

Lúc ấy, một người bác có mặt ở tiệc rượu của Hàn Thị đã nói với em, hôm đó ba và chị có gặp mặt với nhau… Sau đấy ba đã bị người của Hàn gia bắt gặp…”
Cô nhớ lại lúc đó Lưỡng Triều đang ôm cô, thì Hàn Thần xuất hiện.
“Chị nhớ không nhầm, lúc đó ba em và người của Hàn gia rất thân thiết?”

Lưỡng Hoằng Khải buộc miệng để lộ ý cười trào phúng:
“Trước nay, người của Hàn gia chưa từng để Lưỡng gia vào mắt… Thật trùng hợp, cánh tay bị mất của ba em là cánh tay trái…”
Hứa Đào Nhi lặng người một lúc mới nghe ra ý của Lưỡng Hoằng Khải:
“Ý em nói chính là vì ba em ôm chị nên mới bị hãm hại ư? Chị cảm thấy lý do này không thuyết phục, nó thực sự không đáng…”
Hứa gia sẽ không vì chút chuyện vặt vãnh như vậy mà làm ra loại chuyện tàn nhẫn đến thế.
Lưỡng Hoằng Khải nói:
“Chị có thể thấy vậy, nhưng người khác thì không… nhất là người đàn ông đang có cơn ghen trong người…”
Thấy cô vẻ mặt không tin, Lưỡng Hoằng Khải lấy cho cô xem một tập tài liệu:
“Ngày ấy ba em thất lễ với chị là sai, nhưng em thấy không đến mức khiến người đàn ông kia phải làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy.”
Hứa Đào Nhi cân nhắc, mở ra xem.

Một bên nghe cậu ta nói:
“Chị biết em là fan ruột của chị, ba em lại là Tổng bí thư thành phố cũng có chút quyền hạn, cho nên tránh không được việc em lo lắng mà tìm hiểu sâu vào chuyện chị gặp phải scandal kia… Rằng năm đó, người họ Tần thông đồng với đám bạn của hắn định làm hại chị, sau đấy, những tên đồng phạm đó đều đã chết rất thê thảm.”
Tập tài liệu bao gồm những hình ảnh liên quan đến vụ tai nạn của Lưỡng Triều, có cả tư liệu về scandal năm xưa… Tần Dịch Phong thông đồng với đám bạn của hắn, lập âm mưu cưỡn.g h.iếp cô…
Hứa Đào Nhi nhớ lúc đó mẹ cô không hề nói với cô về việc Tần Dịch Phong còn có đồng phạm.

Trái tim cô chợt thắt lại, cổ họng nghẹn ứ, đột nhiên cô nảy sinh nghi ngờ… Liệu rằng năm đó, chỉ duy nhất một Tần Dịch Phong xúc phạm thân thể cô, hay còn có những tên khốn khác?
Càng về trang sau, càng lộ ra những hình ảnh rợn người.

Ngoại trừ Tần Dịch Phong thì có tận sáu tên đồng phạm với hắn, những tên đó đều đã chết vô cùng thê thảm, dưới vịnh biển đen chỉ tìm được một cái xác duy nhất.

Từ kết quả khám nghiệm tử thi, cho thấy tên đó bị hành hạ rất dã man, trên người có chi chít những vết rắn độc cắn như thể đã bị ném vào bể rắn độc…
Hứa Đào Nhi nhìn những vết tích ‘lỗ cắn’ đó, cô rùng mình sợ hãi do triệu chứng sợ lỗ.

Lập tức gập lại tập tài liệu trả về cho Lưỡng Hoằng Khải.

Cố kìm nén cảm giác kinh tởm trong lòng, cô ức nghẹn hỏi cậu ta:
“Em đưa chị xem những thứ này, rốt cuộc mục đích thực sự của em là gì?”
Nhìn thấy sắc mặt cô tái mét, Lưỡng Hoằng Khải với lấy chai nước khoáng đưa cho cô, nhưng bị cô chối bỏ.
“Chuyện ba của em và cả những tên đó… đều do một người đứng đằng sau sai khiến.”
“Là ai?”
Ngữ khí cô lành lạnh vang lên.
Lưỡng Hoằng Khải nhìn sâu vào đôi mắt cô, che giấu đi tình cảm đã biến chất của mình.

Từ tình cảm đơn thuần của fan dành cho thần tượng, đi đến tình cảm trai gái… Nhưng cậu ta biết, mình sẽ không bao giờ có được tình cảm của cô, bởi bên cạnh cô luôn có sự hiện diện của người đàn ông thâm độc kia.
“Em biết chị và người của Hàn gia đang yêu nhau.

Nhưng có bao giờ chị nảy sinh ý nghĩ nghi ngờ anh ta không… Rằng anh ta chính là chủ mưu đằng sau tất cả những chuyện này…”
Năm đó, bữa tiệc của Hàn gia… thực chất chính là bữa tiệc ra mắt nhau của Hàn Thần và Hứa Đào Nhi.

Nhưng Lưỡng Triều nhất thời ngu ngốc đi dây dưa với cô, kết quả khiến Hàn Thần lên cơn tức giận mới xảy ra sự vụ đáng tiếc đó.
Vốn dĩ ai làm người nấy chịu, nhưng đúng thời điểm Hứa Đào Nhi mang thai, Hàn Thần bị Hứa gia khước từ hôn sự và cô đi lấy người đàn ông khác khiến anh bùng phát cơn giận, không kiềm chế được thú dữ trong thâm tâm mình.
Anh giận cá chém thớt, ra tay tàn nhẫn, hành hạ không biết bao nhiêu người khác kéo theo.

Lúc đó, tại Lưỡng gia, Lưỡng Hoằng Khải cũng bị vạ lây đến mức phải đưa theo Lưỡng Triều rời khỏi thành phố H, rời khỏi tầm mắt và cơn bão tố mang tên Hàn Thần… quan trọng nhất là rời khỏi thần tượng Hứa Đào Nhi.
Cho nên, Lưỡng Hoằng Khải vẫn luôn có thù địch với Hàn Thần.

Những năm nay, chưa bao giờ cậu ta dừng lại việc nghe ngóng chuyện của thành phố H, chỉ chờ có cơ hội được trả lại sự uất ức năm nào.
Hứa Đào Nhi thực sự khó tin hay là khó chấp nhận được tin tức này.
Cô ngoài mặt nói:
“Cảm ơn ý tốt của em đã nói cho chị biết những chuyện này.

Tuy nhiên, có một số chuyện nếu như thực sự có bằng chứng chứng minh là anh ấy làm, thì em cứ trực tiếp đưa ra tòa… Sẽ rõ.”
Biết cô vẫn một lòng vì Hàn Thần, Lưỡng Hoằng Khải có cảm giác khó chịu:
“Em tự biết vị trí của mình ở đâu, cho nên bao năm nay những chuyện này chưa từng bị đưa ra ánh sáng.


Nhưng chị à… chị là người em mến mộ, cho nên em hy vọng sau khi chị ly hôn có thể tìm được một người đàn ông tốt khác để nương tựa.

Thật lòng không hy vọng chị tiếp tục rơi vào vòng xoáy tăm tối khác lần nữa.”
“Chị biết.

Nhưng cuộc đời của chị, để chị tự lựa chọn đi.”
Cô hiểu Lưỡng Hoằng Khải có tâm tư ly gián tình cảm của cô và Hàn Thần.

Nhưng cô sẽ không để cậu ta biết được suy nghĩ của mình như thế nào…
Không khí sau đó thực đã trở nên căng thẳng, Lưỡng Hoằng Khải muốn nói nhưng thái độ của Hứa Đào Nhi rất rõ ràng là không muốn tiếp tục nói đến vấn đề này cho nên hai người đành rơi vào im lặng suốt dọc đường.

Khi chiếc xe dừng lại trước sảnh khách sạn, cô đã nói:
“Chị rất tiếc về những chuyện xảy ra với ba của em, thay chị gửi lời hỏi thăm đến ông ấy.

Thời gian mấy ngày qua, cảm ơn em và thành phố Đ đã tiếp đón chị, chiều nay chị trở về thành phố H, em không cần phải đưa chị ra sân bay, chị sẽ tự về, không cần phiền nhiều đến em nữa…”
Lưỡng Hoằng Khải thật nhói lòng khi thấy thái độ trở nên xa cách của cô.

Nhìn cô bước đi, cậu ta chợt nắm lấy cổ tay cô:
“Chị… em xin lỗi…”
Hứa Đào Nhi rút tay mình ra khỏi tay cậu ta:
“Chị không can thiệp được vào suy nghĩ của em, nhưng vẫn muốn khuyên em hãy nghĩ thoáng ra.

Chuyện gì cũng đều có nhân quả của nó, mình đừng cố gắng trói buộc vào quá khứ để tổn hại chính mình.

Được rồi, đến đây thôi… Chị đi trước, em hãy bảo trọng.”
Nói rồi, cô dứt khoát rời đi.
Lưỡng Hoằng Khải nhìn theo bóng lưng cô, trái tim như vỡ ra từng mảnh.

Câu nói ‘em thích chị’ bao năm nay cứ như vậy bị chôn vùi trong đống đổ nát của trái tim….

Bình Luận (0)
Comment