*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: _14thfebruary
Nghe thấy giọng của Chu Thịnh, Đồng Bắc Bắc quay lại nhìn anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Bắc Bắc nhìn chằm chằm hai mắt anh, rũ mắt che đi vẻ ảm đạm, lúc lên tiếng, giọng điệu mờ nhạt, khiến cho người khác không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào, "Anh đến rồi."
Chu Thịnh ừ một tiếng, đi đến bên cạnh cô, nhìn về người đàn ông đối diện Bắc Bắc, nhíu mày.
Mã Viễn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, "Chu Thịnh?"
"Ừ." Chu Thịnh gật gật đầu, "Sao ông lại ở đây?"
Đáy mắt Mã Viễn kinh ngạc, tầm mắt ông dừng trên người Chu Thịnh cùng Đồng Bắc Bắc, hai người bọn họ không có hành động thân mật nào, nhưng là người thông minh có thể nhìn ra.
"Đến đây ăn cơm."
Chu Thịnh: ".... Một người?"
"Không phải, còn mấy nhà làm phim khác."
Nghe vậy, Chu Thịnh gật gật đầu, không chú ý, "Vậy chúng tôi đi trước."
Trong lúc này, Bắc Bắc không nói một câu, trong đầu cô đang thu nhập những thông tin về Mã Viễn, là một đạo diễn nổi tiếng, chỉ cần ông tham gia bộ phim nào, phòng vé ít nhất thu về được 1 tỷ, có thể nói ông là một đạo diễn có nhiều tài năng và thành tựu, các tác phẩm của ông đều được mọi người yêu thích.
Mã Viễn nhìn hai người phải đi, vội vàng lên tiếng, "Từ từ đã."
Chu Thịnh dừng chân, quay đầu nhướng mày liếc ông, "Còn có chuyện gì?" Giọng điệu không kiên nhẫn.
Mã Viễn nhìn thấy ánh mắt như muốn giết mình của Chu Thịnh, vẫn kiên trì nhìn về phía Đồng Bắc Bắc, "Vị tiểu thư này cô thật sự không muốn đóng phim điện ảnh sao?"
Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, nhoẻn miện cười, "Tạm thời không có."
Chu Thịnh một bên cười nhạo, ghét bỏ nhìn Mã Viễn, "Nghe thấy chưa?"
Mã Viễn: "....."
Cuối cùng ông chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bóng dáng đi xa của hai người, yên lặng thở dài.
"Ông làm sao mà lại thở dài?" Nhà sản xuất phim vỗ vỗ bả vai Mã Viễn, có chút buồn cười, tại sao lại nghe thấy được tiếng thở dài của ông ấy.
Mã Viễn liếc người mới tới, "Tôi vừa thấy được một hạt giống tốt."
"Như thế nào?"
"Một người thích hợp với vai diễn viên phụ của phim mới của tôi, vừa nhìn thấy liền muốn chọn nười kia." Mã Viễn chuẩn bị quay bộ phim điện ảnh mới, đúng lúc đang thiếu người diễn một nhân vật đặc biệt, không phải vai chính, nhưng đất diễn cũng không tệ lắm, quan trọng hơn là, nhân vật kia ảnh hưởng tới hướng phát triển của bộ phim, đối với Mã Viễn mà nói, nhân vật ông thích nhất không phải nữ chính, mà là nữ phụ số 3.
Cho nên lúc đầu, ông kiên trì muốn mình tự chọn người cho vai này, cũng không phải nhân vật quan trọng, nên nhà đầu tư cùng tùy ý ông. Chính ông không nghĩ tới, nhanh như vậy đã tìm được người thích hợp.
Nhà sản xuất có chút kinh ngạc, "Thật sự, vậy người đâu?"
"Đi rồi."
"Ông vậy mà lại thả người này đi?"
Mã Viễn có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, "Bạn của Chu Thịnh, đi cùng Chu Thịnh, tôi có thể sao?"
Nhà sản xuất bật cười, hiếm khi thấy vẻ mặt bực bội của Mã Viễn, vỗ vỗ vai ông an ủi, "Ông có thể thử lại, nếu là bạn gái của Chu Thịnh, liệu có ổn không?"
Nghe vậy, Mã Viễn trầm ngâm suy tư một chút, "Có thể không phải là bạn gái." Ông nghĩ đến bộ dáng bảo vệ người vừa rồi của Chu Thịnh, cho dù là bạn gái cũng không phải quan hệ bạn gái bình thường.
"Được uồi, cùng lắm tìm người khác, trong giới này, hẳn là không khó."
Mã Viễn trầm ngâm, gật gật đầu, "Đành vậy, đi vào thôi."
"Được."
*
Chu Thịnh cùng Đồng Bắc Bắc lên tầng cao nhất ăn cơm, cảnh vật phòng ăn ưu nhã, vừa mới đi đến cửa liền nghe được âm thanh nhẹ nhàng của violon chậm chạp truyền đến.
Hai người tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, người phục vụ mang thức ăn lên liền rời đi.
Lúc này Chu Thịnh nhìn về phía Đồng Bắc Bắc, nhẹ giọng hỏi, "Vừa mới ra ngoài đi dạo?"
"Ừ, tùy tiện đi một chút."
Ánh mắt Chu Thịnh dừng trên quần áo của cô, "Mặc ít như vậy không lạnh sao?"
Bắc Bắc cúi đầu nhìn áo khoác của mình, bên trong còn mặc áo len, cũng không tính là ít.
"Không ít mà."
Sắc mặt Chu Thịnh cứng lại một chút, nhanh chóng đổi chủ đề, "Có cần mua đồ gì không?"
Bắc Bắc lắc đầu, "Không có."
Chu Thịnh: "....."
Hai người nói chuyện, nháy mắt liền im lặng, chủ yếu là người nào đó không biết cách biểu đạt, còn Bắc Bắc, lại không chủ động nói chuyện.
Tuy rằng ở chung với Chu Thịnh lâu như vậy, nhưng cô cũng không tìm được cách ở chung với anh, cô cảm thấy Chu Thịnh trong trí nhớ của mình hoàn toàn khác biệt.
Ăn trưa xong, hai người liền đi xuống trung tâm thương mại mua sắm, Bắc Bắc không nghĩ muốn mua cái gì, nhưng Chu Thịnh, lại kéo cô vào một cửa hàng: "Mua ít mỹ phẩm dưỡng da đi."
Bắc Bắc: "???? A? Mỹ phẩm dưỡng da không phải trong nhà có rồi sao?"
Lần trước sau khi cùng Chu Thịnh mua đồ, về nhà Chu Thịnh đã tặng cho cô nguyên một bộ mỹ phẩm dưỡng da, còn có đồ trang điểm cũng chất đầy nhà, chẳng qua không có dịp nào, nên cô chưa dùng đến thôi.
"Đi học, mua một cái mới."
"A được."
Chu Thịnh một bên kêu nhân viên cửa hàng lại, nghiêm túc hỏi da của Bắc Bắc thích hợp với loại nào, mua mỹ phẩm dưỡng da xong, đồ trang điểm cũng mua, chỉ cần nhân viên cửa hàng kêu thích hợp, Chu Thịnh liền mua.
Cuối cùng, Đồng Bắc Bắc nhìn những thứ kia, có chút dở khóc dở cười.
Nhìn Chu Thịnh thanh toán, cô có chút buồn cười, cũng có chút cảm động, người đàn ông này, đối với cô thật tốt.
Bỗng nhiên, tầm mắt của Bắc Bắc dán trên cửa kính cửa hàng đối diện, một tấm poster rất lớn với đôi môi đỏ mọng. Cô nhìn chằm chằm vào hộp son môi bên cạnh, có chút động tâm.
Chu Thịnh thanh toán xong quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt của Bắc Bắc, hơi ngẩn ra.
"Đi thôi."
"Được." Bắc Bắc thu hồi tầm mắt, liếc nhìn đồ vật trong tay anh, "Để tôi cầm một ít đi."
Chu Thịnh bật cười, "Không cần, chút đồ này tôi vẫn cầm được."
Anh dừng một chút, mang Bắc Bắc đi về phía trước, đến cửa hàng đối diện, Bắc Bắc sửng sốt, "Không phải chúng ta mua rồi sao?"
"Mua thêm một chút, dù sao cũng không ngại nhiều."
Đồng Bắc Bắc bối rối, lấy chút lý trí còn sót lại của mình, an ủi Chu Thịnh, "Nhưng cũng không cần nhiều như vậy, tôi dùng không hết."
Chu Thịnh dừng chân, quay đầu nhìn cô, "Bắc Bắc?"
"A?"
"Không dùng hết cũng không sao, dù sao tôi cũng có rất nhiều tiền."
Bắc Bắc: "......"
Cô nhớ đến kiếp trước, ăn uống cũng là vấn đề lớn, lại nhìn đến bộ dáng hiện tại, đột nhiên cảm thấy có chút không tin được.
Có phải ông trời thấy cô sống vất vả, nên cố ý cho cô thay đổi thân phận, gả cho một người đàn ông có tiền.
Lúc cô còn đang sửng sờ, Chu Thịnh đã kéo cô đi vào trong.
Vừa vào, ánh mắt của nhân viên cửa hàng liền sáng lên nhìn hai vị kim chủ. Những người làm việc trong trung tâm thương mại này đều có ánh mắt quan sát, vừa nhìn liền có thể biết được khách hàng nào có tiền hay không có.
Hai tay Chu Thịnh cầm hai cái túi lớn, đều mua ở cửa hàng đối diện, mà quần áo của hai người mặc đều là hàng hiệu, tuy không biết là nhãn hiệu gì, nhưng vẫn có thể nhận ra đồng hồ Vacheron Constantin
(*) trên cổ tay của Chu Thịnh.
(*) Đồng hồ Vacheron Constantin: Có nhiều kiểu mình chỉ lấy một vài cái cho các bạn biết. Huống chi, khuôn mặt của người đàn ông kia, nhìn rất quen thuộc, khoảng thời gian trước mỗi ngày đều xuất hiện trên Weibo, tổng tài tập đoàn Chu thị, Chu Thịnh.
Tuy người phụ nữ bên cạnh không quen, nhưng chỉ cần đi cùng Chu Thịnh, đều không thể coi nhẹ.
Mọi người nghĩ, vội vàng mỉm cười, "Hoan nghênh quý khách."
Chu Thịnh giơ tay chỉ poster bên ngoài, "Lấy son môi giống bên ngoài, tôi muốn xem."
"Vâng, ngài chờ một lát."
Bắc Bắc nhíu mày, nhìn về phía Chu Thịnh, "Tôi không cần mua."
Chu Thịnh nhướng mày nhìn cô, "Không thích."
"Không phải." Là con gái sao không thích chứ, chẳng qua cô thấy rất lãng phí, vừa mơi mua một hộp son có mười hai thỏi trong đó, hiện tại còn mua, Bắc Bắc cảm thấy rất nhiều.
Chu Thịnh cười nhẹ, ghé vào tai cô, thanh âm tê dại, có chút mê người, "Nếu không phải không thích, vậy cứ mua." Anh dừng một chút, bổ sung một câu, "Mua nhiều một chút, đến lúc đó tô cho tôi xem."
Nháy mắt, mặt Bắc Bắc liền đỏ lên.
Cô vẫn biết Chu Thịnh đối với mình, có thể khác một chút, nhưng đây là lần đầu tiên, Chu Thịnh nói với cô những lời ái muội như vậy.
Trong nháy mắt, cô không biết phản ứng như thế nào.
Về phần Chu Thịnh, lúc này cũng ý thức được mình nói cái gì, anh quay đi chỗ khác, lỗ tai có chút phiếm hồng, nhỏ giọng nói, "Mua nhiều một chút, về sau còn dùng."
Bắc Bắc liếc mắt nhìn hai lỗ tai của anh, cảm thấy có chút buồn cười, nháy mắt một chút lúng túng kia liền biến mất.
Cô nhỏ giọng đáp ứng, "Được."
Điều này không thể giải thích được, Bắc Bắc lại có thêm một hộp son môi TF
(*), 50 cây, lúc sau khi mua xong, cô rất vui vẻ, con gái đối với son môi, vĩnh viễn không ngại nhiều. ( _14thfebruary: Hẳn 50 cây =)))).
(*) Son môi TF Chu Thịnh nhìn vẻ mặt của cô, cười khẽ, "Rất vui sao?"
"Cũng không tệ lắm."
Chu Thịnh ừ một tiếng, duỗi tay xoa tóc cô, "Vui vẻ là tốt rồi." Anh thầm ghi nhớ trong lòng, xem ra về sau, vẫn nên mang cô đi mua sắm nhiều hơn một chút, làm cô vui vẻ.
"Đi mua tiếp những thứ khác."
Bắc Bắc không còn cách nào, chỉ có thể đi theo Chu Thịnh.
Đi dạo một vòng xuống dưới, quần áo và giày, toàn bộ đều mua thêm một lần nữa, vì không thể xách hết được, ngoại trừ mỹ phẩm và đồ trang điểm, còn lại đều được giao đến nhà.
Một chuyến đi mua sắm này, có thể nói thu hoạch được rất nhiều,
*
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Chu Thịnh nhìn về phía Bắc Bắc, hỏi, "Về nhà hay cùng tôi đến công ty?"
"Tôi có thể đến công ty sao?"
Chu Thịnh dừng một chút, kinh ngạc nhìn cô, "Cô là vợ của tôi, vì sao không thể đến công ty?"
Bắc Bắc lắc đầu, ánh mắt mang tia chờ đợi, "Tôi muốn đi xem."
"Vậy đi." Chu Thịnh nắm tay cô, đi đến xe của mình. Vừa đi vừa hỏi cô, "Cô cảm thấy vì sao cô không thể đến công ty?"
Bắc Bắc a một tiếng, không biết nên trả lời như thế nào, cô tưởng Chu thịnh giống như những người đàn ông khác, không muốn cô xuất hiện ở công ty, dù sao là người đàn ông độc thân hoàng kim, vẫn có sức hấp dẫn hơn đàn ông đã kết hôn.
Huống chi, lúc trước cô thấy mấy bạn gái trên hot search của Chu Thịnh, đều không thể đến công ty tìm anh, bởi vì khi Chu Thịnh làm việc luôn có nguyên tắc, tuyệt đối không để những người khác quấy rầy mình.
Bắc Bắc chỉ không biết là, quy tắc đó, ở trên người cô, không tồn tại.
Hết chương 11.