Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền

Chương 22

Editor: _14thfebruary

Bắc Bắc a một tiếng, kinh ngạc nhìn anh: "Em có nói sẽ ly hôn sao?"

"Ý của em không phải chính là như vậy sao?"

Bắc Bắc: "???" Cô khi nào nói muốn ly hôn? Cô không nói nên lời nhìn Chu Thịnh, có chút buồn cười, nhưng thật ra rất đau lòng, thì ra trong mắt Chu Thịnh, anh đối với cô không có cảm giác an toàn.

"Chu Thịnh."

Chu Thịnh quật cường nhìn cô, mím môi nói: "Em nói đi."

Bắc Bắc dở khóc dở cười nói: "Em không muốn ly hôn, cũng không có ý định này."

Cô trầm mặc một hồi, rồi nói: "Em chỉ muốn chúng ta suy nghĩ rõ ràng một chút, về mọi thứ trong tương lai, không nên nghe mọi chuyện từ một phía, rồi trực tiếp kết luận mọi chuyện."

Bắc Bắc chỉ hy vọng, nếu hai người bọn cô muốn tiếp tục, không phải giống như bây giờ, chỉ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực (*), thì những điều này phải suy nghĩ rõ ràng.

(*) Hữu danh vô thực: có tiếng không có miếng.

Duy trì một cuộc hôn nhân, còn mệt mỏi và khó hơn là yêu đương.

Có rất nhiều điều trong hôn nhân, tuy Bắc bắc chưa từng trải qua, nhưng cô đều hiểu, cô không phải là một Bắc Bắc ngu ngốc, ngược lại rất hiểu chuyện.

Mà về chuyện hôn nhân, lúc trước cũng nghe nói rất nhiều.

Cô thừa nhận, chính mình cũng có một chút thích Chu Thịnh, để ý đến suy nghĩ của anh, cho nên cô không muốn cùng Chu Thịnh giống như trước đây, có khoảng cách với nhau, nhưng nếu muốn thay đổi, hai người đều phải hy sinh.

Không chỉ Bắc Bắc, mà cả bản thân Chu Thịnh, hoặc có thể cả hai đều cần thiết, đều phải biết bao che khuyết điểm, phóng đại những ưu điểm của nhau, biết chấp nhận và thích nghi.

Lúc sau, Chu Thịnh trầm ngâm gật gật đầu: "Được, anh biết rồi."

"Ừ." Bắc Bắc nhìn anh, thấp giọng nói: "Đi ngủ đi, em cũng muốn nghỉ ngơi."

Chu Thịnh hiểu rõ, rũ mắt nhìn Bắc Bắc trước mặt, vẻ mặt cô kiên định, giống như lúc cô đáp ứng kết hôn cùng anh.

Suy nghĩ thật lâu, Chu Thịnh duỗi tay xoa xoa tóc cô, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ngủ ngon."

Nhìn Chu Thịnh rời đi, Bắc Bắc mới đóng cửa phòng lại, nằm trên giường, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiểu Ngư, muốn nói gì đó, nhưng điện thoại cứ cầm rồi lại đặt xuống.

Tiểu Ngư không biết chuyện cô kết hôn, bây giờ cô nói ra cũng không có ý nghĩa lắm.

Bắc Bắc duỗi tay, xoa xoa mái tóc lộn xộn, thở dài một hơi, từng chút quên đi.

Đêm nay, cả hai đều mất ngủ.

*

Sáng sớm hôm sau, Bắc Bắc thức dậy rất sớm, bởi vì hôm nay là thứ bảy, cô có thể ngủ nướng. Nhưng mà Chu Thịnh thì không giống như cô, thứ bảy của anh đều phải đến công ty một chuyến, giải quyết công việc, đến trưa mới trở về.

Khi Bắc Bắc thức dậy là 10 giờ sáng, cô mở cửa phòng liền thấy giấy note Chu Thịnh dán trên cửa.

Bắc Bắc nhìn những dòng chữ rồng bay phương múa, khẽ cười, đem giấy note cầm trong tay, cô đi vào phòng bếp, tùy tiện ăn một chút liền ra ngoài đi dạo.

Ăn xong bữa sáng, Bắc Bắc dọn dẹp một lúc, liền đi ra ngoài, cô muốn ra ngoài thư giãn một chút.

Tối qua cô nghĩ đến chuyện của mình và Chu Thịnh, suy nghĩ cả một đêm, cho đến khi không chịu nổi nữa, Bắc Bắc mới đi ngủ.

Bắc Bắc đi dạo, còn Chu Thịnh bên này, so với cô còn phiền não hơn.

Trong phòng làm việc, có ba người đàn ông đang ngồi, bàn bạc chiến lược cho Chu Thịnh.

Ngô Mân đề nghị: "Nếu không cậu mua một bó hoa về nhà, dỗ cô vợ bé nhỏ của cậu."

Chu Thịnh ngước mắt nhìn hắn: "Cô ấy không thích hoa."

Triệu Tử Dịch một bên bổ sung: "Không đến mức đó chứ, không có cô gái nào không thích hoa, cậu cứ mua một bó hoa về, lại mua thêm một món quà khác, thành khẩn xin lỗi."

Nghe vậy, Chu Thịnh lắc đầu: "Không đơn giản như vậy."

Anh biết vì sao Bắc Bắc lại tức giận, chính vì vậy, nên Chu Thịnh không thể mua một món quà để đối phó với cô, và đây cũng không phải là điều anh muốn. Điều anh muốn chính là, quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước, bước này không đề cập đến bất cứ gì khác, chỉ là về một số việc, hai người có thể nói ra với nhau, như vậy là tốt nhất.

Bắc Bắc đối với Chu Thịnh mà nói, không giống nhau.

Ngô Mân nhíu mày, nhìn Chu Thịnh hỏi: "Lúc trước, vì sao cậu muốn cưới Đồng Bắc Bắc."

Chu Thịnh tiếp tục gõ bàn phím, không trả lời.

Vấn đề này, không chỉ Ngô Mân tò mò, mà Triệu Tử Dịch cũng không biết rõ tại sao Chu Thịnh lại cưới Đồng Bắc Bắc.

"Cậu đừng nói với tụi tôi là cậu thích Đồng Bắc Bắc, tôi không tin." Ngô Mân nói: "Suy cho cùng, cảm thấy cậu thích một người không có khả năng."

Chu Thịnh cười một tiếng: "Tôi cũng là môt người bình thường, vì sao lại không thể thích ai?"

Triệu Tử Dịch cùng Ngô Mân nhìn nhau, đồng thanh nói: "Cậu cũng không phải là một người bình thường." Vừa dút lời, Chu Thịnh liền lấy một cuốn sách bên cạnh ném tới, cười mắng một câu: "Các cậu mới không phải người bình thường."

Hai người đồng thanh cười to: "Không không, cậu hỏi giới truyền thông thử xem, xem họ có nói cậu là người bình thường không."

Chu Thịnh không phản ứng lại bọn họ, anh không nên gọi hai người này đến nghĩ biện pháp, biện pháp thì không có, ngược lại còn bị trêu chọc một trận.

"Được rồi, các cậu ra ngoài đi, tôi còn có việc."

Triệu Tử Dịch gập gật đầu đáp: "Ok, có chuyện gì cậu cứ kêu bọn tôi tới."

"Ừ."

Ngô Mân nhìn Chu Thịnh, nhịn không được hỏi: "Tối nay cậu thật sự không đi chơi cùng chúng tôi à?"

"Không đi."

"Tại sao? Tính hoàn lương sao?"

Chu Thịnh dừng động tác trong tác nhìn về phía Ngô Mân, gằn từng chữ: "Tôi phải có trách nhiệm cho cuộc hôn nhân của tôi và vợ tôi."

Ngô Mân: "......"

Chậc, không đi thì không đi, có cần thiết phải cho anh ăn cẩu lương không???

Hắn suy nghĩ một lát, cho Chu thịnh một đề xuất tốt đẹp: "Tôi vẫn cảm thấy cậu thật sự nên mua một bó hoa về nhà để xin lỗi, rất có tác dụng."

Chu Thịnh: ".....Cút."

"Được thôi."

Triệu Tử Dịch cùng Ngô Mân rời đi, trong phòng làm việc trở nên yên tĩnh.

Sau khi Chu Thịnh kiểm tra một số tài liệu, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tìm số điện thoại của Tào Nhất Minh, gọi đi.

*

Giữa trưa, Bắc Bắc một mình đi dạo bên ngoài, có rất nhiều người trên đường, đi qua đi lại rất náo nhiệt.

Ánh nắng mặt trời rất chói, Bắc Bắc ngước mắt nhìn lên, theo bản năng nheo mắt lại.

Cô chớp chớp mắt, có chút thất thần.

Bỗng nhiên, phía trước có tiếng la lên, Bắc Bắc nghe thấy liền nhìn qua, lúc sau thấy người đi đến là ai, có chút giật mình.

"A, thì ra là Bắc Bắc, làm sao cô lại ở đây?" Đồng Hạ nhìn cô, có chút ghét bỏ nhìn quần áo của Bắc Bắc, lẩm bẩm: "Mặc cái gì thế không biết."

Bắc Bắc nheo mắt, nhìn quần áo của mình, cảm thấy vô cùng bình thường, cô không hiểu biểu cảm trên khuôn mặt Đồng Hạ là có ý gì.

"Có chuyện gì sao?" Bắc Bắc lạnh lùng nhìn hai người trước mặt.

Đồng Thu cười nhạo một tiếng, thì thầm vào tai Đồng Hạ bên cạnh, tiếng cười truyền đến tai Bắc Bắc.

Không hiểu sao, cô cảm thấy tiếng cười này có chút khó chịu.

"Bắc Bắc, vì sao lại ở đây một mình, chồng của cô đâu?" Đồng Thu hỏi.

Bắc Bắc còn chưa trả lời, Đồng Hạ liền đáp: "A Thu, vậy là em không biết rồi, để chị nói cho em nghe, người chồng kia của Bắc Bắc đối với em ấy không có tình cảm, phụ nữa xung quanh anh ta rất nhiều, làm gì có thời gian để ý Bắc Bắc chứ. Không chừng, bên ngoài có người khác đó." Đồng Hạ nói, còn thở dài xúc động: "Xin lỗi Bắc Bắc, chị không có ý đó, chỉ là ăn ngay nói thật."

Nghe vậy, Bắc Bắc cười lạnh, "Nếu em nhớ không lầm, chồng của chị hai đây mới có người tình ở bên ngoài?" Bắc Bắc chậm rãi nói, nhìn sắc mặt Đồng Hạ thay đổi liên tục, tiếp tục nói: "Đúng rồi, lúc trước em còn nghe nói anh rể muốn có một đứa con, chị hai đã gả qua đó nhiều năm, sao lại không sinh cho anh ấy một đứa con trai?"

Bắc Bắc dừng lại, tới gần Đồng Hạ, đè thấp âm thanh nói: "Không biết là do chị có vấn đề, hay là do anh rể đây? Đúng không, em có nói gì sai không, chị hai yêu quý."

"Câm miệng!" Đồng Hạ duỗi tay đẩy cô ra.

Những điều Bắc Bắc nói, đều chạm vào nỗi đau của Đồng Hạ, điều tối kỵ nhất trong trong cuộc đời cô ta, đó là chuyện đứa bé.

Về phần Bắc Bắc, cô vẫn luôn biết nguyên nhân, chẳng qua lúc trước mặc kệ Đồng Hạ làm gì, cô cũng chẳng để vào mắt, nhưng hôm nay, trong lòng có chuyện buồn phiền, Đồng Hạ lại chọc giận cô, Bắc Bắc nhịn không được liền nói ra.

Cô đột nhiên phát hiện, sau khi tìm được chỗ trút giận, cảm giác giận dỗi Chu Thịnh cũng biến mất.

"Đồng Bắc Bắc, cô đừng có quá đáng!" Đồng Hạ chỉ tay vào Bắc bắc mắng.

Bắc Bắc nhướng mày, lùi về sau một bước, đứng lại nhìn dáng vẻ tức đến hộc máu của cô ta: "Chị hai, rốt cuộc là ai quá đáng?"

Cô cười khuẩy một tiếng: "Tôi đang yên ổn đứng đây, chính chị cùng chị ba đi qua đây bắt chuyện với tôi, còn nói xấu chồng của tôi." Cô nhíu mày nói: "Không biết sau khi chồng của tôi nghe thấy mấy lời này, có tức giận quá mức, mà rút hết tiền đầu tư với Đồng gia hay không?"

Bắc Bắc khóe môi tràn đầy ý cười, thấp giọng hỏi: "Chị hai, chị cảm thấy sao?"

Đồng Hạ chỉ vào cô, tức giận nói: "Đồng Bắc Bắc, cô...."

Bắc Bắc nhướng mày nhìn cô ta, vẻ mặt vô tội: "Em làm sao, chị hai."

Đồng Hạ bị cô chọc giận không nhẹ, đầu óc cũng không được thông minh lắm, ở trên đường, trước mặt mọi người đẩy Bắc Bắc: "Cô đừng có quá đáng."

Bắc Bắc cười khẽ, lùi lại mấy bước, mặt mũi cất giấu sự lạnh lẽo: "Là ai quá đáng? Tôi đang đi dạo, chị cùng chị ba lại đây, xin hỏi là ai quá đáng? Hả?"

"Chết tiệt, Đồng Bắc Bắc hiện tại lá gan của cô lớn không ít!"

Bắc Bắc mím môi, không nói chuyện.

Quả thật là lá gan của cô lớn không ít, nhưng cũng phải suy nghĩ cẩn thận, lúc trước "Bắc Bắc" quá ngốc, cho dù người trong nhà đối xử với cô ấy không tốt, cô ấy luôn buồn bã, thậm chí còn hy vọng mình ngoan hơn một chút, để các chị bắt nạt, sau một thời gian, họ sẽ đối xử tốt với cô ấy hơn.

Nhưng kết quả, cô nghĩ sai rồi.

Cho dù cô ấy không phản kháng, không nói với ba mẹ, các chị vẫn đối xử với cô ấy không nương tay, thậm chí còn bắt nạt cô ấy nhiều hơn. Trước kia "Bắc Bắc" ngốc, nhưng hiện tại thì không, huống chi bây giờ cô với Đồng gia mà nói, đã hết giá trị lợi dụng.

Trái tim khát khao được chăm sóc của Bắc Bắc đã biến mất.

Nơi này là trung tâm thành phố, cũng có trung tâm mua sắm lớn nhất, thu hút không ít người có thân phận lớn, chuyện của Bắc Bắc và Đồng Hạ, sớm có người chú ý đến.

Không ít người nhìn ba người bọn họ nói nhỏ.

"Đó có phải là con gái của Đồng gia không, bắt nạt ai à?"

"Ai biết được, sẽ không phải là chồng cô ta ra ngoài tìm tiểu tam chứ?"

"Chắc không phải đâu, nếu thật là nhưng vậy, cô ta đã sớm ra tay đánh người rồi, tôi nghe nói, con gái Đồng gia chính là một người rất hung dữ."

"Đanh đá phải không?"

"Đúng đúng đúng."

Bắc Bắc nghe cuộc đối thoại cách đó không xa, cong cong khóe môi nhìn về phía Đồng Hạ: "Chị còn muốn gây khó dễ với em sao?"

Đồng Hạ nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, tức giận: "Cô chờ đó cho tôi."

Bắc Bắc cười: "Không thành vấn đề."

Đồng Hạ hung hăng trừng mắt liếc cô, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tức giận kéo Đồng Thu đi.

Bắc Bắc nhìn theo, nháy mắt ý cười trên mặt biến mất. Cô có chút đau lòng cho nguyên chủ Bắc Bắc. Phải sống trong hoàn cảnh như thế nào, mới khiến cô ấy phải cẩn thận như vậy, rõ ràng cũng là con của Đồng gia, không phải sao.

Vì sao lại bị đối xử khác nhau như vậy.

*

Bắc Bắc ngước mắt, nhìn trung tâm thương mại trước mắt, thật ra muốn đi ăn cơm, lại bị Đồng Hạ quậy cho một trận, làm cô không muốn ăn gì nữa.

Cô suy nghĩ một lát, nhưng cuối cùng cũng không đi vào. Bởi vì chuyện vừa nãy, nên bây giờ có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ cô.

Cô xoay người rời đi, bắt một chiếc xe chuẩn bị về nhà.

Mới vừa lên xe liền nhận được điện thoại của Chu Thịnh.

"Alo."

"Bắc Bắc, em đang ở đâu, có chuyện gì hay không?" Giọng nói của Chu Thịnh nghe ra được sự lo lắng.

Bắc Bắc ngẩn người, a một tiếng: "Em không có chuyện gì, làm sao vậy?"

Chu Thịnh mím môi, từ văn phòng rời đi: "Vừa nãy ở trung tâm thương mại có phải gặp Đồng Hạ không? Có bị thương không?"

Nghe vậy, Bắc Bắc kinh ngạc: "Làm sao anh biết?"

"Em đừng quan tâm làm sao anh biết được, trước tiên em nói xem có bị thương không, bây giờ đang ở đâu?"

Bắc Bắc giật mình một lúc, nghĩ nghĩ, mới thu mắt nói: "Có." Cô ủy khuất nói: "Vừa nãy bị dọa sợ rồi."

Lời này cô cũng không nói dối, vừa nãy đúng là co có chút bị dọa sợ. Lúc ấy không biết tại sao lá gan lại to ra, dám cùng bọn họ tranh cãi, bây giờ được Chu Thịnh quan tâm, Bắc Bắc nhịn không được làm nũng với anh.

Lúc trước còn có chút không tự nhiên, nháy mắt liền biến mất, chỉ muốn hướng anh làm nũng than phiền.

Chu Thịnh dừng lại, vội vàng lo lắng nói: "Ở đó chờ anh, anh lập tức đến."

Bắc Bắc nghe giọng điệu của anh, sự buồn phiền từ hôm qua, nháy mắt liền tan biến.

Thì ra ở đây, vẫn còn có một người lo lắng, quan tâm cô như vậy.

Bắc Bắc khẽ ho, che giấu cảm xúc của mình, nói: "Chu Thịnh, bây giờ em ở trên taxi, chuẩn bị về nhà." Cô suy nghĩ, rồi nói ra: "Em chưa có ăn cơm."

Chu Thịnh đáp ứng: "Bây giờ anh về nhà, ở dưới lầu chờ em, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Bắc Bắc nhịn không được mà bật cười, "Vâng."

Cúp điện thoại, Bắc Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc trước vẫn còn bối rối chuyện của mình, nháy mắt liền thông suốt.

Cô không nên giận dỗi với Chu Thịnh, kỳ thật chuyện này, Bắc Bắc cũng có lỗi sai. Nếu cô nói sớm cho Chu Thịnh, thì sẽ không xảy ra chuyện như tối hôm qua. Bọn họ là vợ chồng, nên nói ra với nhau.

Bắc Bắc thu mắt, nhìn điện thoại trong tay, cong cong môi, đợi lát nữa sẽ nói xin lỗi với Chu Thịnh.

- --

Vừa xuống xe, Bắc Bắc liền thấy người đàn ông đứng trước tiểu khu chờ mình.

Cô sửng sốt, còn chưa phản ứng, Chu Thịnh đã bước nhanh tới, duỗi tay ôm lấy vai Bắc Bắc, nhìn cô từ trên xuống dưới.

"Không có bị thương?"

Bắc Bắc bật cười, lắc đầu: "Không có, ai nói cho anh biết?"

"Lúc nãy có người bạn ở bên kia, nhìn thấy em." Chu Thịnh nói, vội vàng giơ tay bảo đảm: "Anh tuyệt đối không có tìm người theo dõi em."

Bắc Bắc nhìn bộ dáng khẩn trưởng của anh, bật cười: "Em cũng không có nói anh tìm người theo dõi em."

"Vậy là tốt rồi."

Chu Thịnh rũ mắt nhìn cô, duỗi tay xoa xoa tóc cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồng Hạ dám bắt nạt em, anh sẽ không để yên cho cô ta." Sắc mặt Chu Thịnh không tốt, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, làm Bắc Bắc thấy mắc cười.

Cô ngước mắt mỉm cười nhìn anh, dịu dàng nói: "Chu Thịnh."

"Hửm?" Chu Thịnh nhìn cô, có chút khẩn trương: "Làm sao vậy?"

Bắc Bắc lắc đầu, duỗi tay ôm eo Chu Thịnh, chui vào ngực anh cọ cọ: "Thật xin lỗi, lúc trước là em sai."

Chu Thịnh sửng sốt, duỗi tay ôm chặt cô gái trước mắt, dở khóc dở cười nói: "Nói bậy, là lỗi của anh, vợ anh không có sai."

Bắc Bắc: "...."

Nghĩ nghĩ một lúc, Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh, giơ tay nhéo nhéo mặt anh hỏi: "Chu Thịnh."

"Hửm?"

Giọng điệu Bắc Bắc mang chút trêu chọc, cô cong cong mí mắt nhìn anh nói: "Cái từ vợ này, anh nói ra rất tự nhiên nha."

Cô cười: "Học được ở đâu vậy."

Thật ra tối qua cô đã muốn hỏi, lúc Chu Thịnh xin lỗi cô, từ "vợ" nói ra vô cùng tự nhiên, chẳng qua lúc đó Bắc Bắc bị chọc tức, hoàn toàn không để ý, hôm nay nghe lại, nhịn không được trêu chọ anh một chút.

Chu Thịnh: "....."

Bắc Bắc nhướng mày nhìn anh, mỉm cười hỏi: "Vậy xin hỏi chồng yêu của em, tối hôm qua anh nói sẽ mua sầu riêng phải không?"

Hết chương 22.
Bình Luận (0)
Comment