Editor: _14thfebruary
Bắc Bắc khẽ khựng lại, nhìn người đàn ông mở cửa bước vào, trên mặt mang theo ý cười: "Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm."
Nói xong câu này, Bắc Bắc không nhiều lời cúp điện thoại.
Chu Thịnh nhướng mày, cách đó không xa nhìn Bắc Bắc, nhẹ giọng hỏi: "Là Đồng gia à?" Chỉ khi Bắc Bắc đối mặt với Đồng gia mới có vẻ mặt thất vọng và giọng điệu như vậy.
Bắc Bắc gật đầu: "Ừ."
Cô đứng dậy đi đến bên cạnh Chu Thịnh, vươn tay giúp anh tháo cà vạt xuống, quấn nó ở trong tay: "Có phải anh làm gì với Đồng gia đúng không?"
Chu Thịnh gật đầu: "Không phải anh làm?"
"Vậy là ai?"
Chu Thịnh mỉm cười, vỗ đầu cô: "Em quên đoàn hậu viện của em à?"
Bắc Bắc chớp mắt, suy nghĩ một hồi mới nhớ đến đoàn hậu viện của mình là ai. Cô khó tin nhìn Chu Thịnh: "Mẹ anh hả?"
Chu Thịnh nhướng mày hỏi lại: "Không phải cũng là mẹ em à?"
Bắc Bắc nghẹn lời nói: "Em không có ý này, là mẹ của chúng ta làm sao anh?"
"Xem như là vậy."
"Sao lại nói là xem như?"
Chu Thịnh suy nghĩ giải thích với Bắc Bắc: "Nói tóm lại, lúc trước mẹ có nhắc đến, anh cũng đồng ý làm theo, cho nên cứ xem là anh làm đi."
Bắc Bắc: ".... Nói tóm lại, anh thật sự đang mua cổ phần công ty Đồng gia hả?"
"Ừ." Chu Thịnh liếc mắt nhìn cô: "Tức giận à?"
"Không có."
"Cảm thấy đau lòng sao?"
Bắc Bắc suy nghĩ, vẫn như cũ lắc đầu. Cô không vì công ty, cổ phần bị thu mua mà đau lòng, cô chỉ khó chịu thay nguyên chủ Bắc Bắc, người của Đồng gia rốt cuộc đã nghĩ như thế nào khiến cho cô ấy phát điên lên.
Trong ấn tượng của cô, khi xuyên đến đây, chắc là lúc Bắc Bắc 19 tuổi, Đồng gia đã bắt đầu không ngừng tìm kiếm đàn ông cho cô, muốn đem cô gả ra ngoài, bán kiếm một số tiền.
Bắc Bắc gặp rất nhiều đàn ông, bị Đồng gia sắp xếp đi gặp không nhiều nhưng tuyệt đối cũng không ít người, chắc khoảng mười mấy, có một số là đàn ông đã ly hôn, chẳng qua có thể giúp đỡ sự nghiệp của Đồng gia hoặc bỏ ra một chút tiền biếu, mẹ Đồng bắt cô đi. Ngoài những người đã ly hôn, còn có không ít người chưa lấy vợ ngoài 40 tuổi, cũng được sắp xếp cho cô gặp mặt.
Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy lạnh run người.
Những người xem mắt lúc đó, đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô.
Cô hít thật sâu, đem những ký ức không tốt vứt bỏ ra khỏi đầu, cô ngước mắt nhìn Chu Thịnh, "Chu Thịnh."
"Ừ?""
"Em có thể hỏi anh chuyện này không?"
Chu Thịnh hơi giật mình, thu mắt nhìn cô: "Em hỏi đi."
Bắc Bắc trầm mặc một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Anh sẽ nói thật với em chứ?"
Chu THịnh bật cười, vỗ đầu cô, như trêu đùa con nít: "Em muốn anh nói thật cái gì, anh đều nói cho em nghe."
"Vâng."
Bắc Bắc lấy đủ dũng khí, chuẩn bị mở miệng ra hỏi chuyện mà bản thân lâu nay luôn muốn biết, thì điện thoại trong túi Chu Thịnh vang lên.
Chu Thịnh dừng lại, nhỏ giọng nói: "Anh nghe điện thoại đã, lát nữa em hỏi nhé."
Bắc Băc: ".... Được." Nhìn thấy tên trên điện thoại, Bắc Bắc không nói nữa.
Mà cuộc điện thoại này của Chu Thịnh kéo dài đến giờ ăn cơm cũng chưa dừng lại.
Bắc Bắc nấu cơm xong đi gọi Chu Thịnh ra, anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, hai ngôn ngữ lẫn lộn cô nghe không hiểu.
Đứng ngoài cửa hồi lâu, Bắc Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, quay trở về phòng khách.
Lúc Chu Thịnh đi ra giải thích một chút tình huống cho cô: "Xưởng ở ngoài nội thành xảy ra vấn đề, bây giờ anh phải đến hiện trường xem."
Bắc Bắc ngẩn người, lo lắng nói: "Nghiêm trọng vậy sao?"
Chu Thịnh gật đầu: "Có người bị thương, anh phải qua đó xử lí, em ở nhà một mình có sao không?"
Bắc Bắc lắc đầu: "Không sao, anh ăn cơm đi rồi đi."
Chu Thịnh lắc đầu: "Không cần, bây giờ anh phải ra sân bay, trợ lý Tào đang chờ anh."
"Nghiêm trọng vậy à?"
"Ừ, chuyện này không thể chậm trễ." Chu Thịnh vào phòng mặc áo khoác, dừng lại nhìn Bắc Bắc nói: "Nếu không tối nay em đến nhà Triệu Manh Manh ngủ đi? Anh lo mấy ngày tới anh ở bên kia, em ở nhà một mình sẽ sợ hãi." Chu Thịnh dịu dàng hỏi cô, cho đến bây giờ, Chu Thịnh vẫn không quên sắp xếp thật tốt cho Bắc Bắc.
Bắc Bắc lắc đầu, lo lắng nhìn anh: "Anh không cần lo lắng cho em, anh qua đó nhớ chú ý an toàn, có gì gọi điện hoặc nhắn tin cho em nhé."
"Được." Chu Thịnh duỗi tay xoa tóc cô, không còn gì nữa mở cửa rời đi.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa, Bắc Bắc ngơ ngẩn nhìn cửa lớn, trong lòng cầu nguyện hy vọng Chu Thịnh không có chuyện gì, cũng hy vọng nhà xưởng không có vấn đề gì lớn.
Cô nhìn chằm chằm hồi lâu, mới đi vào phòng ăn, tiếp tục ăn cơm.
Chỉ có một mình, hơi cô đơn.
Đến tối, gió đêm thổi qua.
Một mình Bắc Bắc nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cuối cùng không còn cách nào khác, cô thở dài cầm điện thoại lên, chuẩn bị nhắn tin cho Chu Thịnh, hỏi anh đã đến nơi chưa.
Tin nhắn gửi đi đã lâu, Chu Thịnh cũng chưa nhắn lại.
Bắc Bắc suy nghĩ một lúc, chuẩn bị cất điện thoại thì thấy được tin tức, hoảng hốt nhìn hai chữ "Chu thị" hiện ra trước mắt, Bắc Bắc nhìn chằm chằm vào tiêu đề, trong đó nói xưởng nhà máy của Chu thị bị cháy.... Cô sửng sốt, nhanh chóng bấm vào xem, trong đó còn có một đoạn video ngắn, ánh lửa tỏa ra bốn phía, cực kỳ chói mắt.
Phía dưới có không ít cư dân mạng bình luận, có nhiều ý kiến khác nhau.
Bắc Bắc bấm vô bình luận đọc, nhanh chóng ngồi dậy, cô vừa nghĩ đến chuyện Chu Thịnh nói lúc nãy, có người bị thương, dùng sức nắm chặt điện thoại.
Cô nhanh chóng gọi điện cho Chu Thịnh, nhưng không có ai bắt máy.
Bắc Bắc nhìn đồng hồ trên tường, suy nghĩ một lát rồi gọi cho trợ lý của anh, nhưng vẫn không có ai nghe.
Cô nghĩ là vẫn đang ở trên máy bay, chỉ có thể chờ Chu Thịnh nhắn lại.
Đúng lúc này mẹ Chu gọi điện đến.
"Mẹ." Bắc Bắc nghe máy, nhẹ giọng gọi.
Mẹ Chu ừ một tiếng: "Bắc Bắc, con đang ở nhà một mình hả?"
"Dạ, mẹ đã biết chuyện của công ty chưa ạ?"
Mẹ Chu trả lời: "Biết rồi, con đừng quá lo lắng, bên kia có người bị thương cho nên Chu Thịnh mới đi qua đó, trước khi nó lên máy bay đã nhắn tin cho mẹ, kêu mẹ đón con qua ở cùng, vừa rồi mẹ mới thấy tin nhắn, bây giờ mẹ sẽ đón con qua."
Bắc Bắc ngẩn người, cúi đầu cười: "Không cần đâu mẹ, con không sao hết."
"Ngủ rồi hả con?"
Bắc Bắc nhìn lên đồng hồ mới chỉ 10 giờ, lắc đầu: "Vân chưa ạ, con hơi lo lắng cho Chu Thịnh."
Mẹ Chu khựng lại, suy nghĩ nói: "Bây giờ mẹ và tài xế sẽ qua đón con, ba con bên đây biết được chút chuyện, về nhà rồi nói tiếp, dù sao ở bên đây con cũng dễ nắm bắt được thông tin hơn, con thấy được không?"
Bắc Bắc suy nghĩ rồi trả lời: "Vâng ạ, nhưng mà mẹ không cần qua đây đâu, đã trễ như vậy rồi."
"Mẹ không sao, con ở nhà chờ mẹ."
Hốc mắt Bắc Bắc nóng lên, nhẹ nhàng dạ: "Mẹ nhớ chú ý an toàn."
"Ừ, không sao đâu."
Cúp máy xong, Bắc Bắc nhìn điện thoại thất thần. Một người không có qua hệ huyết thống với cô, chỉ vì cô gả cho con trai bà, mà bà đối xử với cô như con ruột của mình, Bắc Bắc không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào.
Cô cảm thấy rất may mắn, những đồng thời cũng cảm thấy rất đau lòng. Căn nhà đó chưa có ai đối xử với cô tốt như vậy, chỉ xem cô như một món hàng hóa bán ra ngoài kiếm chút tiền, cô đối với nhà đó không có tác dụng gì. Mấy người đó hoàn toàn không chào đón cô, thậm chí lúc nào cũng nhắm vào cô.
Ôm lấy đầu gối ngồi trên giường thật lâu, Bắc Bắc nhìn lên đồng hồ, lúc sau hồi phục lại tinh thần, thu dọn một chút đồ đạc chuẩn bị về Chu gia ở một thời gian, cô không biết mình nên làm gì để báo đáp bọn họ, chỉ có thể ở nhà dành thời gian bên cạnh mọi người, cùng bọn họ nói chuyện, làm những việc mà Chu Thịnh không có thời gian để làm.
Làm cha làm mẹ, mọi người và bà nội Chu đã đến tuổi này rồi, bọn họ cần nhất một người để làm bạn, công việc của Chu Thịnh rất bận rộn, Bắc Bắc suy nghĩ sau này cô sẽ về Chu gia nhiều hơn, trò chuyện với bà nội, tâm sự với mẹ Chu.
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, mẹ Chu đã gọi điện thoại đến, nói khoảng 10 phút nữa sẽ đến nơi.
Bắc Bắc xem tin tức mới về sự kiện xưởng bị cháy của Chu thị, thấy đã không chế được hướng đi của gió, có thể nói tình hình đã được kiểm soát, bây giờ ở hiện trường có không ít phóng viên đang ngồi chờ.
Weibo của Chu thị cũng đăng tin, kêu mọi người bình tĩnh, hãy nhìn tình hình thực tế.
Một lúc sau, chuyện này trên mạng cũng không còn lan truyền lung tung, coi như đã không chế được một chút.
Bắc Bắc nhìn ra ngoài rồi mang hành lý đi ra, cô đứng dưới lầu vài phút, xe của Chu gia đã dừng trước mặt cô.
"Mẹ." Bắc Bắc nhìn người trong xe, thân thiết gọi.
Mẹ Chu nhìn cô mỉm cười, bảo tài xế mang hành lý bỏ vào cốp xe, rồi hỏi: "Mang nhiều đồ thế con?"
Bắc Bắc mỉm cười, ôm lấy cánh tay mẹ Chu cọ cọ: "Đúng lúc mấy nay không cần phải đóng phim, con muốn ở nhà chơi với mẹ và bà nội."
Mẹ Chu nghe vậy càng vui hơn, đưa tay vỗ đầu cô, nhỏ giọng nói: "Bị dọa sợ rồi đúng không?"
"Không có ạ." Bắc Bắc lắc đầu, nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cô hỏi: "Nhà xưởng bên kia sẽ không có chuyện gì lớn phải không mẹ?"
Mẹ Chu lắc đầu: "Công việc bên kia cần có người xem xét, tổn thất hơi nghiêm trọng."
Nghe vậy, Bắc Bắc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thở dài: "Vậy có rất nhiều bị thương hả mẹ?"
"Không có, lửa được không chế kịp thời, chỉ có hai người bị thương, đã đưa đi bệnh viện rồi."
Bắc Bắc gật đầu: "Những công nhân khác không sao đúng không ạ?"
"Không sao."
Bắc Bắc nghĩ rồi khẽ nói: "Con xem tin tức nghe nói là xưởng quần áo, có phải đều bị thiêu cháy hết rồi không?"
Mẹ Chu xoa chân may, "Ừ, là trang phục mới của mùa thu, mới đây nhận được một đơn đặt hàng lớn, sắp đến ngày giao hàng lại xảy ra chuyện này, có khả năng hơi phiền phức."
Bắc Bắc nhíu mày khó hiểu, mấy xưởng quần áo kiểu này thường không có đồ vật dễ gây cháy nổ, nói chung là cấm lửa, sao bỗng nhiên lại xảy ra chuyện như vậy.
"Có biết nguyên nhân không ạ?"
Mẹ Chu nắm tay Bắc Bắc an ủi, "Vẫn đang điều tra, con đừng quá lo lắng, mặt mũi con trắng bệch hết rồi kìa."
"Dạ." Tuy rằng nói thế nhưng sao có thể không lo lắng được.
Hết chương 79.