Khoang miệng đắng nghét sau khi nôn hết những gì còn sót lại trong bao tử ra, ói đến mật xanh mật vàng, không còn một chút sức lực Mèo ngã gục ở nhà vệ sinh.
Nước mắt từ khóe mi mất tự chủ rơi như mưa sa, cô ai oán trong lòng: “Trời ơi, sao con khổ thế này sống không được muốn chết cũng không xong nữa.”
Cả người lúc này đau nhức inh ỏi, bụng thì càng lúc càng đau dữ dội, Mèo ngất đi rồi lại tỉnh lại.
Tự mình lê lết lên chiếc giường êm ái của khách sạn, toàn thân cô mệt rã rời, bây giờ cô cần lắm một giấc ngủ bình yên.
Hai mắt nhắm nghiền, trong mơ hồ cô nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng chiếu rọi vào phần đời tâm tối của mình.
Vô thức mà cô đi theo vầng sáng ấy, đi đến một cánh đồng hoa tuyệt đẹp, đủ sắc thắm, cỏ xanh mơn mởn đông đưa cùng làn gió mát, mùi hương cỏ hoa thoang thoảng cực kì dễ chịu Mèo nhìn thấy người cha thân sinh của mình đứng từ phía xa.
Chạy thật nhanh về phía ông, miệng cô gọi lớn: “Ba ba…”
Những giọt nước mắt hạnh phúc trực trào chuẩn bị lăn xuống trên khuôn mặt bầu bĩnh đã có phần hốc hác xanh sao của cô.
Mèo thật sự rât nhớ ba mình, ông bỏ cô ra đi trong một vụ tai nạn khi cô chỉ mới có sáu tuổi.
Nhiều lúc vấp ngã giữa cuộc đời đầy chông gai cô đã thâm ước giá như mình còn ba, ba sẽ đỡ mình đậy cho mình động lực để bản thân có thể vững bước hơn.
Nhưng...không trước giờ tự ngã cô đều phải tự đứng lên.
Lâu dần cô đã quên mất vòng tay cha ấm áp như thế nào?
Dang tay ôm lấy Mèo như ngày nào cô còn bé, ông Nghĩa đau lòng nước mắt lưng tròng, hỏi: “Sao con lại đến đây?”
“Con đi theo một luồng sáng trắng đến được đây.” - Cô thật thà trả lời.
Hơi đẩy Mèo ra, nhìn một lượt thật kĩ đứa con gái tội nghiệp của mình, ông Nghĩa lên tiếng, nói: “Mau trở về.
Đây không phải là nơi con có thể đến.
Luồng sáng kia là ranh giới tử thần con có biết không? Khi luồng sáng kia biến mất con muốn về sẽ không về được nữa.”
Lắc đầu ngoày ngậy Mèo khóc, nói: “Không con không muốn về.
Con muốn ở đây với ba thôi.” - Cảm giác ấm áp khi được ba ôm vào lòng tưởng mất đi nay tìm lại được.
Cô thật không muốn rời xa.
“Con gái ngốc nơi này con không ở được.
Con còn phải thay ba lo cho em phụng dưỡng cho mẹ nữa.”
Mèo cố chấp lắc đầu: “Thân con con còn chưa lo xong thì có thể lo được cho ai chứ?”
“Con gái ngốc!” - Khẽ lau nước mắt cho cô con gái bé nhỏ của mình, ông tiếp tục khuyên nhủ một cách nhẹ nhàng: “Ai cũng có lúc sa chân lầm lỡ hết con ạ, ngã chỗ nào thì mình tìm cách đứng lên chỗ đó.
Con có nghĩ đến mẹ con sẽ ra sao khi người tóc bạc tiễn người đầu xanh không? Bao năm qua mẹ vất vả làm lụng kiếm tiền để nuôi nấng cho hai chị em không một lời than vãn không phải để lúc này con dễ dàng xuôi tay như vậy.”
“Trở về với mẹ, nói hết mọi chuyện cho mẹ con biết đi, mẹ sẽ đòng hành cùng con trên đoạn đường sắp tới, mẹ không trách con đâu.
Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, ba ở đây luôn dõi theo mấy mẹ con.”
Nói đoạn, ông đẩy Mèo Mũm Mĩm ra xa, lực đẩy rất lớn, khiến cô văng ra rất xa.
Nhìn bóng cha dần dần mờ ảo tan biến trong màn sương Mèo kêu lên trong vô thức: “Ba ơi!”
Mèo hét lớn rồi choàng tỉnh.
Đập vào mắt cô lúc này là thân ảnh quen thuộc, ánh mắt đỏ hoe, nhìn cô chực trào rơi lệ: “Con tỉnh rồi để mẹ đi gọi bác sĩ.”
Nhìn thấy mẹ mình, Mèo khóc nấc mà nhào vào lòng bà như những ngày còn bé bị bạn bè bắt nạt, đánh nhau về nhà còn bị mẹ mắng: “Mẹ…”
Ôm chầm lấy đứa con tưởng chừng đã mất của mình, bà Thảo ngậm ngùi đau xót: “Mẹ đây.
Tỉnh lại là tốt rồi.
Ngoan… Đừng khóc.”
“Mẹ biết tất cả rồi ạ?” - Mèo cúi gằm mặt không dám đối diện với ánh mắt của bà Thảo.
Mùi thuốc khử trùng sộc vào mũi khiến cô ý thức được mình đang ở đâu.
“Có chuyện gì từ từ nói, để mẹ đi gọi bác sĩ kiểm tra cho con trước cái đã.” - Bà gạt nước mắt đứng phắt dậy rời đi không để cho bé Mèo kịp nói thêm lời nào.
Lần đó may mắn thoát chết Mèo cũng kể hết mọi khổ cực, tủi nhục của mình nơi đất khách cho mẹ mình nghe, bà Thảo nghe xong thì tức giận lắm bà muốn đi tìm người đàn ông tệ bạc kia mà tính sổ.
Hoặc chí ít đi nói chuyện với phụ huynh của hắn xã cơn giận.
Nhưng Mèo đã kịp cản lại, khóc nói: "Bây giờ mẹ có tìm người ta nói lí cũng không được gì.
Người đàn ông như vậy con không thể sống chung, đứa bé trong bụng con cũng đã lớn lắm rồi không thể bỏ được nữa.
Nói gì nó cũng từng cùng con trải qua thập tử nhất sinh, giành giật sự sống từ tay tử thần.
Có thể thấy sức sống của nó rất mạnh mẽ, để được ở lại nó đã phải rất nổ lực, mẹ thương con thì hãy để con cũng thương con con.
Mẹ đưa con về quê sinh em bé rồi mẹ con mình rau cháo nuôi con nuôi cháu nha mẹ."
Trước lời vang nài của con gái, bà Thảo cũng không đành từ chối dù biết con mình về sau khổ chồng chất khổ, đường đời ngày sau con đi sẽ càng ghồ ghề khó đi.
Nhưng biết làm sao bây giờ đành đến đâu hay đến đó vậy..