của anh. Em hết yêu anh rồi!
Một tuần sau, nó bảo anh đừng đến gặp nó nữa. Anh lúc đầu thì phản đối nhưng cuối
cùng cũng phải nghe vì nó quá ư là bướng bỉnh. Thế nào thì sau này chẳng gặp nó
24/24 mà.
Cái ngày chủ nhật cuối cùng của tháng, trời mưa nặng hạt. Bây giờ là mùa đông,
rét ngọt mà lại có mưa thì đúng là rét lại càng thêm rét. Nhìn ai ra đường cũng
phải 3 áo là ít.
Tự nhiên trong lòng anh lại có chút gợn sóng. Hay có điềm xấu?
Tối hôm đó, nó hẹn anh và Mĩ ra ngoài ăn tối có việc cần nói. Anh nghĩ đến lúc
được gặp nó thì ngay lập tức gác công việc sang một bên, chuẩn bị nguyên cả buổi
chiều. Mĩ cũng chọn bộ váy thật lỗng lẫy và đắt tiền vì cô không muốn xấu mặt
trước cái con hồ ly chuyên cản mũi cô!
Đúng 8h, nó xuất hiện trong nhà hàng đã hẹn. Nơi là nơi xa xỉ, chuyên dành cho
người nhà giàu nên ít người ăn, trở lên thật yên bình.
Anh và Mĩ đã đến trước khoảng 15 phút. Mĩ rất vui vì nó tới muộn. Tí cô sẽ tha
hồ làm xấu mặt nó trước mặt anh cho xem!
Nó xuất hiện trước hai người với hình ảnh một cô gái dịu dàng, bình thường nhưng
quý phái trong bộ váy màu cam, áo trắng rồi khoác chiếc áo khoác chỉ đóng hai cúc cuối bên ngoài. Xong lại còn
cắt đầu Vic, tay cầm chiếc ví da đắt tiền. Nó hoàn toàn thành một người khác.
Mĩ xấu mặt. Mình mặc những thứ vừa đắt tiền, vừa lộng lẫy như vậy mà lại chẳng đẹp
bằng nó.
Không! Dù thế nào thì chắc chắn anh cũng thấy mình đẹp nhất!
Nhất định là như vậy! Nhất định là như vậy!
“Xin lỗi vì đã tới muộn. Tại đường hơi tắc một chút!” – nó cười nhẹ nhàng, nhỏ
giọng xin lỗi.
“Chẳng biết là đường bị tắc hay cố tình đây!” – Mĩ nói với cái giọng mỉa mai.
“Không sao, không sao! Em mau ngồi đi.” – anh lên tiếng.
Nó dành cho anh một nụ cười đẹp nhất rồi làm theo anh bảo, ngồi xuống.
Nhưng Mĩ đã ngồi bên cạnh anh, nó cũng chẳng tỏ vẻ muốn ngồi chỗ Mĩ mà lại ngồi
đối diện với anh, để thừa một chiếc ghế bên cạnh.
“Em mời cả ai khác sao?” - hắn hỏi.
“À vâng! Không bất tiện chứ? Em muốn giới thiệu người này cho hai người. Chị Mĩ
à, người này chị rất quen đấy!” – nó đáp.
“Anh ấy đi sau, không biết làm sao mà tới muộn quá đi mất. Để em gọi.”
Là con trai sao? Nó gọi từ “anh ấy” nghe sao ngọt quá vậy?
“Anh ở đây rồi. Muốn gọi gì nữa đây?” - giọng một người con trai đằng sau nó, vừa
nghe điện thoại, vừa nói ngay bên tai nó luôn.
“A, anh Vũ. Anh tới rồi. Em chờ anh rất lâu đấy. Anh muộn của em mất 5 phút nhá!”
– nó giọng nũng nịu.
“Có 5 phút thôi mà. Có lần em còn bắt anh chờ tận cả tiếng kia.” – Vũ giọng hờn
dỗi.
“Rồi rồi, coi như hòa. Haha! Anh ngồi đi.” – nó mời Vũ.
Anh cảm thấy rất khó chịu. Tại sao nó lại thân mật với người đàn ông tên Vũ kia
chứ?
Giọng nói thì ngọt ngào, ánh mắt thì tình tứ. Nó làm anh ghen, ghen, ghen!
“Ồ! Gọi món nhé. Chị phục vụ ơi!” – nó gọi một cô gái phục vụ đeo tạp dề đỏ ở gần
bàn nó.
Quay sang bên Mĩ và anh, nó hỏi: “Hai người muốn ăn gì gọi đi. Hôm nay em
khao!”
“Vậy anh và em cứ chọn nhiệt tình đi, ăn không mất tiền kia mà.” – Mĩ như kẻ chết
đói vậy. Anh thấy rất ngại.
Không cầm thực đơn, Mĩ tuôn ra một tràng các món đắt tiền mà chỉ có một hai miếng
một suất.
Nó nhếch mép cười, để Mĩ nói xong, nó nói:
“Chị gái này, đây không phải nhà hàng Việt Nam, mà là nhà hàng Tây Ban Nha. Chị
có muốn xem các món trong thực đơn rồi ăn không? Hình như chị không biết đây là
nhà hàng gì thì phải.” – nó nhìn xoáy sâu vào mắt Mĩ.
Vũ nén cười, xin phép đi vệ sinh. Khi đi được vài bước, Vũ không nén được cười
to lên, làm Mĩ ngại chính mặt. Anh ngồi cạnh Mĩ cũng cười nhỏ, chế giễu cô nữa.
“Thôi, nếu vậy thì để em chọn cho.” – nó cầm thực đơn rồi chọn vài món à nó từng
ăn ở đây với cả gia đình.
“Cám ơn, món ăn sẽ được mang ra nhanh thôi.” - chị phục vụ cúi người rồi rời đi.
Vũ cuối cùng cũng ra. Ngay sau đó, thức ăn dần dần được mang lên.
Nó, anh, Vũ ăn rất bình thường. Nó và Vũ cũng rất hay phải đi dự tiệc ở thế giới
ngầm còn anh thì hay dự tiệc với các công ty lớn để ngoại giao nên biết cách dùng
nhiều loại dụng cụ ăn uống. Những món nó gọi đều ăn bằng dĩa, thìa và dao.
Còn Mĩ chưa ăn kiểu này bao giờ nên khó khăn đủ kiểu. Nó kinh thường cô ta, sao
người có thể đi giết cả bố mình mà lại chẳng biết ăn nhỉ. Kì lạ thật!
“Hình như chị Mĩ ăn hơi quá khó khăn. Kìa anh Nam, giúp chị ấy đi chứ. Không tí
nữa lại mang bụng đói về em bị trách chết!”
“Đúng rồi đó. Em chẳng ăn được. Anh ăn quen thì giúp em đi.” – Mĩ quay sang nhìn
anh như trẻ con. Nhìn mà ghê.
Anh chẳng muốn. Sự thật là như vậy. Nhưng thôi, cố giữ lại chút thể diện cho Mĩ
bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu thôi.
Mĩ thì luôn cho rằng anh quan tâm nên cười rạng rỡ, e thẹn.
Nó khinh!
Ăn xong, tất cả bốn người ăn đồ tráng miệng. Vũ cũng chẳng nói gì nhiều vì nó và
anh có một thỏa thuận…
Tối hôm trước…
Vũ nhận được cuộc gọi từ nó. Đứa em gái này không biết có việc gì mà lại gọi
cho anh chứ.
Thôi kệ, cứ nghe cái đã.
“Alô! Em gái gọi gì anh?”
“Anh trai yêu quý à. Anh giúp em một việc đi.”
“Gì nữa đây cô bé? Cô là cô rất khó chiều, chẳng biết tôi cho giúp được không.”
“Giả làm người yêu của em từ bây giờ tới lúc em cưới chồng đi.” – nó thẳng thắn.
“Rồi. Sao nữa?”
“Hết rồi. Anh ngủ ngon. Mai 8h ở nhà hàng cũ nhá anh. Ngủ ngon.” – nói xong nó
chủ động cúp máy trước.
Từ xưa tới nay, nó bảo gì Vũ đều chiều, cũng chẳng hỏi lí do.
Hôm nay gặp lại Mĩ thế này, Vũ rất vui. Dần dần, Vũ sẽ trả thù được Mĩ, người
con gái gian xảo này.Vũ đã thề không trả thù không làm nhị trưởng của tổ chức!
Đang ăn, nó lên tiếng:
“Chị Mĩ này, hôm nay em dẫn anh Vũ đến đây như đúng ý chị trước khi em bước ra
khỏi căn nhà ấy. Chị nói rằng chị sẽ giới thiệu bạn trai cũ cho em và từ bỏ anh
Nam, em sẽ làm theo ý chị.”
Anh cứng đờ. Ý nó là sao?
“Có ý gì?” – anh hỏi đúng với những gì mình thắc mắc.
“Anh à, nói thằng ra là em hết yêu anh rồi. Mĩ sẽ là vợ anh chứ không phải em!”
– nó cười lạnh.
“Đúng ý chị rồi, chị vui không?” – nó quay sang hỏi Mĩ.
“Cái gì chứ? Chị nói thế bao giờ. Đừng đổ oan. Anh à, em ấy đổ oan cho em đó.”
“Haha. Thì cứ cho là đổ oan, thì dù thế nào Mai cũng là người yêu của tôi. Chúng
tôi yêu nhau phải 3 năm rồi, thời gian yêu Mĩ chỉ là chán cơm thèm phở chút thôi. Việc người yêu tôi sống với anh chỉ là theo lời ba
mẹ thôi, phải không em yêu?” – Vũ chợt lên tiếng.
“Sao mày lại đối xử thế với anh Nam? Mày đúng là hồ ly mà.” – Mĩ giả vờ đau buồn
vì anh đang đau. Cầm ly nước trên tay, định hất vào người nó.
Nó liền cầm lại ly nước, làm nó cố định trên bàn, Mĩ chẳng thể nhúc nhích chiếc
ly. Nó gỡ tay Mĩ ra rồi nói: “Nước này không phải nước đâu mà là cocktail đấy!
Ngon như vậy thì có thể uống – nó để ly lên nhấp môi - hoặc là hất như thế này
này.
Ngay sau đó, những giọt nước bắn tung tóe lên mặt Mĩ.
Mĩ tức giận nhưng chẳng làm được gì. Nó
cầm tay Vũ, đứng lên rồi để lại một chiếc thẻ tín dụng:
“Tiền trả đây. Dùng xong thì có thể vứt hoặc tiếp tục sử dụng. Còn khá nhiều tiền
đấy. Nói xong rồi, xin phép chúng tôi đi trước.”
Nó gọi từ chúng tôi sao mà thân thiết quá. Nó lại càng cứa vào tim anh.
Từ nãy anh không nói gì bởi vì anh sợ anh sẽ rơi nước mắt.
Mối tình đầu của anh lại trôi qua tẻ nhạt vậy thôi sao.
Vương Thu Mai! Vương Thu Mai! Tôi sẽ trả thù em! Em nhớ lấy!
Nó bước ra xe, một giọt nước mắt nơi ở bên mắt phải, nụ cười lạnh lẽo ở bên má
trái tạo lên vẻ đối lập y hệt trái tim nó lúc này. Nó biết anh sẽ tổn thương, tổn
thương rất nhiều.
Xin anh hãy hiểu cho em. Xin anh đấy, tình yêu của đời em!
Hãy đợi em, anh nhé!
Đọc tiếp: