Tuyết đứng giữa bàn. Cô ăn mặc nhìn không giống
với học sinh cấp 3 một chút nào. Nhìn giống Mĩ, người hơn cô 3 tuổi nhưng có
ngoại hình y hệt cô thôi.
“Tuyết, em uống hơi nhiều rồi đấy!” – Vũ cầm ly
rượu của Tuyết lại. Cái cô bé này mặt đỏ hết rồi.
“Ý, ngày vui của chị em, liên quan gì đến anh.
Trả em.” - Tuyết với lấy chiếc ly vừa bị Vũ cướp mất.
“Em say rồi. Anh Vũ, đưa Tuyết về giúp em. Tí em
sẽ về sau.” – nó đẩy Tuyết vào tay Vũ.
“Em sẽ không sao chứ?” – Vũ nhìn nó.
“Thích gì đây? Em là chị cả đấy!” – nó lườm yêu
Vũ.
Vũ cười nhìn nó. Cô em gái này bây giờ hư rồi.
Tuyết say dần, chìm vào giấc ngủ. Vũ cười khổ,
lần đầu tiên anh phải bế một người con gái về đấy!
Nhưng mà sao giờ, Vũ đâu có kịp hỏi đường về nhà
Tuyết. Kiểu này thì…
Rút máy điện thoại ra, màn hình đen xì. Hết pin!
Thấy Tuyết đã ngủ say,
anh nhẹ nhàng rút điện thoại của cô ra. Nhưng tìm mãi cũng chẳng có.
Thật là...
"Anh đến phố X, khu chung cư M, số nhà Y, mật khẩu nhà là Z trong
thành phố này." - Tuyết đột nhiên lên tiếng làm anh giật cả mình.
"Rồi. Em làm anh hãi quá đấy!" - Vũ cười rồi đi đến
nơi Tuyết chỉ.
Mở cửa theo lời Tuyết đã rặn. Cô nàng này cũng gọn gàng gớm, chỗ nào ra
chỗ đấy.
Đặt cô lên giường, anh đang định ra về thì cô kéo anh lại:
"Anh à. Anh thích chị Mai sao?"
"Không. Sao em lại hỏi như vậy?" - Vũ nhìn cô.
"Nếu không thì sao anh với chị ấy lại thân mật như thế?" - Tuyết
gắt lên.
"Đóng kịch tí cho vui. Lâu lâu không làm nghề khác nên đóng
thôi. Đừng nói em ghen nhé!" - Vũ đùa.
"Em ghen thật đấy!" - Tuyết hét lên rồi cô mơ màng, ngủ thiếp
luôn. Trước khi ngủ, cô nhẹ nhàng nói ra vài chữ "Xin
anh đừng đi..."
Vũ đang đứng thất thần. Hôm nay Tuyết uống nhiều rượu quá đầu óc
có vấn đề à?
Mà vừa nãy cô bảo anh ở lại sao? Là thật?
Anh cũng rất mệt rồi, vừa nãy cũng uống kha khá rượu nên lên giường
Tuyết, đắp chăn rồi ôm cô ngủ luôn.
* * * * * * * *
Sáng hôm sau, người dậy trước là Vũ. Mắt nhắm mắt mở, anh với tay đến
cái điện thoại gần nhất mà chẳng cần biết đấy là máy của ai.
7 rưỡi. Dậy được rồi. Hôm nay anh dậy hơi muộn, mọi ngày 7 giờ là
anh đã bật khỏi giường rồi.,
Ý, đây không phải máy Vũ, ở đây là nhà Tuyết. Vậy đây là
máy Tuyết rồi.
Nhưng tại sao màn hình lại là "cái mặt" của anh thế này. tìm trong
thẻ nhớ cũng rất nhiều ảnh anh.
Chẳng lẽ cô gái này thích anh sao?
Một lúc sau, Mĩ ngáp ngắn ngáp dài bước xuống giường. Đánh răng rửa mặt
xong, cô lò mò xuống bếp xem có gì ăn không thì thấy trên bàn có nồi mì
tôm nấu với thịt rõ là ngon.
Cạnh nó còn có tấm thiệp:
"Nhớ phần anh nếu em ra trước."
Ngay sau đó, Tuyết nhận được một cái khoác vai. Vũ cười cười rồi kéo
Tuyết ngồi xuốngx giơ thưởng thức thành quả của anh.
Tuyết thích Vũ nhưng mà chẳng dám nói. Anh càng thế này làm cô càng muốn thổ
lộ.
"Ăn nhanh anh rửa bát!" - Vũ nhìn Tuyết.
"Anh mà rửa bát á? Em chẳng tin." - Tuyết phì cười.
"Sao ai cũng nghĩ anh giống cái tên Nam kia ấy nhở. Anh là nhị trưởng
của tổ chức thì cái này không biết mới lạ." - Vũ giận giận.
"Thôi ông cho tôi xin. Tí tôi rửa bát cho, mệt với ông!" -
Tuyết cười ha hả.
Dù có nói như vậy, nhưng ăn xong Vũ vẫn lò dò chạy vào rửa bát giúp Tuyết.
Khi đang rửa, còn lại chiếc bát cuối cùng, Vũ định với lấy nhưng lại
chạm vào thứ gì đó mềm mềm.
Như một dòng điện xẹt qua, Tuyết đứng hình. Vũ cầm tay Tuyết sao?
"Khụ khụ." - Tuyết ho khan. - "Thôi để em rửa." - mặt
cô đỏ như cà chua vậy.
Định rụt tay lại, Vũ bỗng dưng cầm cặt bàn tay cô. Tuyết nhìn anh, ngượng
ngùng.
Vũ thơm lên má cô, cười dịu dàng: "Anh yêu em. Dám đưa trái tim của
em cho anh không?"
"Biết còn hỏi." - Tuyết cười mỉm, ngượng ngùng để anh rửa tay
rồi ôm đằng sau mình.
Hạnh phúc quá đi mất! Không ngờ cô lại được người mình thầm yêu tỏ
tình.
Cô sẽ giữ lấy tình yêu này của mình!
Đọc tiếp: