Chồng Ngốc Của Lưu Tuệ

Chương 39

Vì vụ việc đào khô, Lưu Tuệ hôm nay cùng Diệp Minh đích thân mang ô mai sang tặng Liễu Yến. Lưu Tuệ dặn dò nàng mấy ngày hôm nay giả vờ mệt mỏi một chút. Liễu Yến không hỏi han lí do, ngay hôm sau liền mệt mỏi đến độ phải mời đại phu.
Trần Hảo thấy Liễu Yến mệt mỏi còn tưởng đã đắc thủ, nghĩ cách để thêm hồng khô vào ô mai của Liễu Yến. Lưu Tuệ thì tiến hành làm một việc khác trong khi Trần Hảo còn đang toan tính hại người.
Khoảng năm năm gần đây Diệp lão phu nhân đã không còn lo sự vụ trong phủ. Trần Hảo vào cửa được vài năm đã dần bàn giao cho nàng làm, giờ lão phu nhân chỉ an nhàn hưởng phúc. Trần Hảo biểu hiện quá tốt, lão phu nhân thì đã lớn tuổi không muốn phải ôm đồm, suy nghĩ nhiều việc nữa. Sổ sách, thu chi trong phủ hiện tại đều do Trần Hảo quản lí. Nàng ta là đại thiếu phu nhân, Diệp Húc là một người tài giỏi của cải tiền tài còn thiếu gì mà lại phải làm đến như vậy.
Cái thai của Liễu Yến đã lớn lắm rồi, bây giờ nếu có chuyện gì thì có thể dẫn đến việc một xác hai mạng. Đứa trẻ chưa thành hình nàng ta nhẫn tâm ra tay không nói. Một sinh mệnh đã có ý thức, bàn chân nho nhỏ đã biết đá mẫu thân mình và một con người trưởng thành lớn như thế vậy mà không là gì đối với nàng ta?
Liễu Yến ốm yếu khiến Diệp lão phu nhân lo lắng không thôi, thường xuyên tới thăm nàng. Trần Hảo tạm không dám ra tay, ngộ nhỡ mà lão phu nhân phát hiện trong đồ ăn của Liễu Yến có lẫn hồng khô. Thì cho dù có lộ ra chủ mưu hay không thì lửa cũng sẽ bắt tới người ả. Trần Hảo dồn tâm trí vào việc đứa con của Liễu Yến sắp trào đời. Dù không thể khiến nó không sinh ra được, cũng phải khiến nó trở thành một kẻ thiếu sót, tốt nhất là ngốc nghếch giống như Diệp Minh.
Lưu Tuệ mấy hôm nay cuối cùng cũng tra ra được sơ hở của Trần Hảo. Vì được tin tưởng giao sổ sách, chi tiêu của Diệp gia. Nhà đẻ của Trần Hảo từ lúc nàng ta chấp quản được Diệp gia tốt lên không ít, tiền tiêu cũng thoải mái hơn. Tiền này...trăm phần trăm là Trần Hảo bòn rút từ trong Diệp gia, thế nhưng mà....thế này vẫn chưa đủ.
[ bốn hôm sau-tại sòng bạc lớn nhất trấn]
Dù đang còn sớm nhưng trong sòng bạc đã đông đúc người hô to gọi nhỏ lớn tiểu. Có vài người mới đó mà đã sạch túi, vò đầu bứt tai chửi rầm rì vài tiếng rồi đi ra ngoài. Không biết là đã chán nản nên trở về hay là trở về nhà moi tiền rồi lại quay lại. Cũng có người thắng lớn đang cười ha ha, không khí bên trong hỗn độn phức tạp cực kì.
Bàn cược chính giữa vừa mở bát ra, ba viên súc sắc bên trong hiện ra, lại một đám người nhao nhao lên. Trần Khôn đứng lẫn trong đám người đặt một tờ ngân phiếu bên phía tiểu, nhìn ba viên súc sắc trước mắt chửi ầm lên, mẹ kiếp lại thua nữa.
Lúc này có tiếng cười bên cạnh, Trần Khôn tức tối quay ra chửi, mẹ nó đã thua tiền lại còn có kẻ cười nhạo mình. Nhưng quay qua lại thấy một người ăn mặc phú quý nên ngậm họng, hừ lạnh một tiếng. Người kia cười nhìn Trần Khôn nói : " Vị huynh đài này, không thì ván sau đặt đại thử? "
Trần Khôn lầm bầm vài tiếng không nghe theo người nọ, vài ván liên tiếp người nọ đều hữu ý nhắc Trần Khôn nhưng y đều không nghe. Cuối cùng thua một mớ, cầm tờ ngân phiếu cuối trong tay Trần Khôn mồ hôi đầy đầu. Cắn răng lần này đặt theo lời người kia khuyên, ăn liên tiếp mấy ván liền.
Ôm một mớ tiền lớn Trần Khôn cười ha ha, người của sòng bạc đã có chút sốt ruột. Trần Khôn thắng được một mớ vui vẻ cảm ơn người đã chỉ mình, còn xưng huynh gọi đệ với y cuối buổi hai người còn đến tửu lâu ăn uống một hồi. Biết được người này là Trương Bân, là một thương nhân đến trấn này làm ăn.
Suốt mấy ngày sau đó Trần Khôn thắng được khá nhiều tiền nhờ Trương Bân. Gã vui vẻ đến quên trời đất, Trương Bân sau đó có việc mấy hôm liền không thấy mặt. Trong mấy hôm đó Trần Khôn liền thua rất nhiều tiền. Đã nếm mùi thắng lợi, càng thua hắn lại càng không can tâm, lo lắng không biết Trương Bân đã đi đâu.
May mắn đến ngày thứ năm, Trương Bân rốt cục cũng tri kỉ xuất hiện, tuy nhiên lại rất bận rộn không thể cũng Trần Khôn tới sòng bạc nữa. Trần Khôn lo lắng không thôi, lúc này Trương Bân nói : " Không thì ta cho huynh vay ít tiền "
Trần Khôn ban đầu cũng không muốn vay mượn, nhưng dụ hoặc của sòng bạc quá lớn hắn vẫn là vay tiền của Trương Bân. Mới đầu thì thắng rất nhiều tiền, sau đó thì Trần Khôn bắt đầu gặp xui thua liên tiếp. Trương Bân rất tin tưởng mỗi lần Trần Khôn đến đều cho hắn vay tiền.
Đến ngày Trương Bân trở mặt đòi tiền, Trần Khôn biết mình bị lừa thì con số hắn nợ đã lên tới hơn 600 lượng bạc không tính lãi. Trần Khôn tá hỏa, lúc này Trương Bân lộ ra bộ mặt thật đe dọa bắt Trần Khôn trả tiền. Trần Khôn bị đánh mấy trận sớm đã sợ hãi còn bị dọa cắt tay vội vàng thế thốt hứa sẽ trở về xoay tiền.
Trần Khôn này...là đệ đệ ruột của Trần Hảo, mà Trương Bân lúc này đang nhận thưởng một vị công từ thần bí đã thuê y.
Sau bình phòng, một người ngồi đó rồi nhấp trà nói : " Không ngờ một tên ăn xin lại có phong thái tới như vậy, rất ra dáng một quý công tử"
Trương Bân nở nụ cười hèn mọn nói : " Đâu có, đâu có là do công tử có mắt nhìn người, ngài xem đây là giấy nợ của Trần Khôn"
Người kia gật đầu, nói : " Tiền công ở kia lấy đi rồi để giấy nợ lại"
Trương Bân nhanh chóng ra chỗ bàn lấy cái túi, mở ra thấy bạc trắng trong đó. Lấy một thỏi đưa lên miệng cắn thử, sau đó cười hì hì để giấy nợ lại rồi đi.

Bình Luận (0)
Comment