Chồng Ngốc Của Lưu Tuệ

Chương 44

Diệp Húc nhướng mày nhìn người trước mắt Lưu Tuệ đã gả cho Diệp Minh tính ra cũng hơn một năm rồi. Vậy ra là tiền dành dụm gần một năm qua của y, vì để hạ Trần Hảo bỏ ra giá lớn như vậy... Rốt cục cô ta đã làm chuyện gì mà để Lưu Tuệ phải...
Lưu Tuệ nói : " Ta thực sự không có ý định xấu với Diệp gia, ta chỉ là lo lắng cho tướng công thôi. Xin huynh hãy tin ta"
Diệp Húc không biểu cảm nói : " Việc này không cần ngươi nói, ta tự biết phải làm sao để biết sự thật"
Nói xong thì quay lưng bỏ đi, trong lòng thì tính toán cho người xem xét những chuyện Lưu Tuệ và Trần Hảo làm là biết. Trần Hảo bòn rút tiền của nhà chồng bị như vậy không có gì sai, thậm chí còn có phần nhẹ nhàng quá với nàng ta. Nếu Lưu Tuệ thực sự như lời hắn nói vì Diệp Minh thì tạm thời cứ để hắn bay nhảy. Nếu có ý đồ khác thì tống ra khỏi Diệp gia cũng không muộn.
Diệp Húc xưa nay hành sự rất dứt khoát, cũng phát hiện bản thân dường như quá nhân từ với Lưu Tuệ. Tại sao mình lại nguyện ý tin tưởng y a? Rõ ràng một người gian xảo như vậy, hành sự so với bất cứ ai ngoan độc hơn. Toan tính rõ ràng đẩy Trần Hảo vào bẫy một cách dễ dàng, đánh úp khiến nàng ta không kịp trở tay.
Một người như vậy...tại sao mình vẫn thấy y rất tốt đẹp? Vì ánh mắt của y khi nhìn đệ đệ mình là yêu thương không toan tính thực sự sao? Diệp Húc đã từng lo lắng bản thân có tình cảm khác lạ đối với vị đệ tức này. Nhưng việc đến như thế này cũng có thể phát hiện ra cảm xúc trong lòng không phải thứ tình cảm kia.
Diệp Húc không hề thấy khó chịu khi Lưu Tuệ và đệ đệ ở bên nhau, nghe tin hai người viên phòng còn có chút vui vẻ nho nhỏ. Con người thông minh như Diệp Húc lại vò đầu bứt tai vì không hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì.
Diệp Húc đáng thương cũng không biết hắn là muốn thân cận đệ đệ của mình như xưa. Cảm thấy Lưu Tuệ ở cạnh Diệp Minh rất tốt, thấy y tự nhiên thoải mái cưởi với Diệp Minh. Thì thấy có chút giống mình năm xưa, y có thiện cảm với Lưu Tuệ là vì y muốn có thể thoải mái với Diệp Minh như vậy.
Aiz cũng khổ cho một tên đệ khống, rõ ràng thương đệ đệ của mình như vậy. Thấy hắn vui vẻ người liền nhũn ra, muốn chạm vào lại không muốn chạm vào. Cảm xúc mâu thuẫn dày vò y, Diệp Húc vẫn khó chịu trong lòng cảm giác là mình ghét Diệp Minh. Nhưng thực ra hắn thương và muốn ở cạnh Diệp Minh rất nhiều nên mới khổ sở như thế.
Có lẽ phải hóa giải được khúc mắc trong lòng hắn, Diệp phụ Diệp mẫu phải biết nỗi lòng của con trai. Biết được mình đã quá nhẫn tâm, hà khắc. Lại quan tâm Diệp Húc hơn một chút thì cả nhà có thể vui vẻ lại rồi, chỉ tiếc....
Lưu Tuệ băn khoăn nhìn bóng lưng Diệp Húc khuất xa, Diệp Húc chắc chắn sẽ điều tra tất cả mọi chuyện. Nhưng mà việc hắn không truy cứu thêm cho thấy hắn tin tưởng mình? Không không hắn là nghe thấy vấn đề liên quan đến Diệp Minh nên vậy?
Lưu Tuệ không hiểu, nếu đã quan tâm tới như vậy tại sao còn không để ý khiến cho Trần Hảo lén lút khó dễ đến Diệp Minh a. Thực sự là một người kì lạ, càng ngày càng không hiểu nổi vị huynh trưởng này.
Trần Hảo vẫn là đại thiếu phu nhân nhà họ Diệp nhưng quyền lợi và địa vị thì xuống dốc không phanh. Người trong Diệp phủ đều biết bây giờ trong phủ nhị thiếu phu nhân mới là người nắm quyền.
Trần Hảo rớt đài kéo theo nhà mẹ đẻ cũng khó khăn hơn, Trần Quân hối hận không thôi vì liên lụy con gái. Nhìn đứa con trai không nên nết càng không vừa mắt, tiền nợ thì đang còn mà thằng con đã lêu lổng ăn chơi tiếp. Cả ngày về nhà đòi tiền, vợ của y cũng lèo nhèo bên tai than phiền con gái không gửi tiền nữa.
Trần Quân tức giận không thôi quăng cho thị một cái tát, nói : " Đồ đàn bà ngu muội bà hại con gái ra nông nỗi đó. Nó suýt bị đuổi khỏi nhà chồng vì bà và con trai yêu quý của bà, vậy mà giờ bà chỉ nói được như thế thôi sao? "
Nhà họ Trần gà bay cho sủa vì chuyện này một thời gian dài.
________
Kì sinh của Liễu Yến cuối cùng cũng đến, vào một ngày cuối mùa Liễu Yến lâm bồn. Diệp phủ bận rộn khắp nơi, bà đỡ đã được mời về từ sớm, Liễu Yến đau đớn hô to gọi nhỏ cả đêm mà đứa bé vẫn chưa ra được.
Mọi người đều khá lo lắng, tự trấn an là vì sinh con đầu lòng nên lâu. Tờ mờ sáng, mấy nha hoàn chạy ra chạy vào chuẩn bị nước nôi. Mỗi lần đem nước đi ra đều là một thao nước nhiễm đầy máu, Lưu Tuệ nhìn mà sợ.
Khoảng một canh giờ sau bà đỡ hốt hoảng la lên : " Không xong, đứa bé ra ngược đầu rồi"
Sau khi nghe bà đỡ hô xong trái tim của mọi người đều treo lên họng. Tiếng Liễu Yến khóc lóc vang lên nói : " Cứu con ta...con ta... "
Nghe tiếng nàng thều thào, rất mệt mỏi dường như đang rất cố gắng để tỉnh táo. Diệp lão phu nhân sốt ruột chạy vào trong, mấy nam nhân bị nhốt ở bên ngoài trông mong là Diệp lão phu nhân sẽ giúp được gì đó.

Bình Luận (0)
Comment