Chuyện Trần Hảo không ngờ lại được giải quyết đơn giản hơn Lưu Tuệ nghĩ. Diệp Nhuế và Diệp Nhuận đã đến tuổi biết suy nghĩ, Diệp Húc cũng chẳng mất công lắm để uốn nắn suy nghĩ của chúng. Để chúng biết thế nào là đúng thế nào là sai, tuy rằng đau lòng vì không được gặp mẫu thân nữa.
Diệp Nhuế lớn hơn đã hoàn toàn chấp nhận việc mẫu thân mình định mưu hại người trong nhà. Lớn chuyện tới nỗi phụ thân không thể dung thứ mà đuổi ra khỏi nhà. Cũng đã hiểu những việc trước đây mình làm là sai, Diệp Húc không biết làm thế nào mà có thể khiến Diệp Nhuế hiểu ra được.
Suy cho cùng Diệp Minh là người ngốc nghếch, lớn dần Diệp Nhuế sẽ tự hiểu rằng việc mình chế diễu bắt nạt y là không đúng. Huống hồ Trần Hảo lại luôn luồn vào tai những lời chán ghét đay nghiến. Khiến cho Diệp Nhuế lúc nhỏ có suy nghĩ sai lầm cũng là điều dễ hiểu.
Diệp Nhuận ban đầu còn khóc đòi mẹ nhưng sau đó cũng hiểu được chuyện, cũng không còn đòi hỏi nữa, buổi tối chỉ dám lén trộm lau nước mắt vì nhớ mẹ. Nhìn tình cảnh của hai đứa trẻ khiến Lưu Tuệ có chút không đành lòng. Dù xấu xa đến mấy mẫu thân vẫn là mẫu thân, huống hồ Trần Hảo đối xử với hai đứa nhỏ không tệ.
Đây cũng chính là lí do hết lần này tới lần khác Lưu Tuệ chỉ cảnh cáo cũng như kéo địa vị của Trần Hảo xuống. Mà không chủ động ra tay xử lí gọn gàng từ trước, bản thân Lưu Tuệ biết cảm giác khi biết mẫu thân mình không tốt đẹp. Mà bản thân mình cũng không tốt gì nó khó chịu tới nhường nào.
Diệp Nhuế và Diệp Nhuận còn nhỏ, Lưu Tuệ mềm lòng vì chúng. Nhà họ Trần cũng mấy lần muốn giảng hòa xin lỗi. Nhưng đều không thể qua nổi cửa của Diệp gia, xám xịt trở về. Trần Hảo về nhà mẹ đẻ cuộc sống cũng không thoải mái.
Khi nàng ta làm con dâu Diệp gia, mang không biết bao lợi ích của cải về cho nhà mình. Nhưng khi nàng trở về chỉ nhận được cái nhìn dè bỉu khinh thường. Cảm thấy nàng làm mất mắt Triệu gia, nếu không phải có Trần Quân duy trì e là cũng không thể dung thân tại chính nhà của mình.
Diệp Nhuế và Diệp Nhuân giờ học ở trong trường muốn gặp hai đứa cũng không thể được. Trần Hảo tuyệt vọng, sâu sắc căm thù toàn bộ người nhà họ Diệp, đặc biệt là Lưu Tuệ. Ả nghĩ rằng chính Lưu Tuệ là người đã đẩy ả vào tình trạng như ngày hôm nay. Sự xuất hiện của hắn làm cuộc sống tốt đẹp của bản thân bị phá vỡ hoàn toàn.
Trần Hảo bị hưu khoảng bốn tháng thì một số người bắt đầu lục đục. Diệp gia là phú hộ có tiếng của vùng, Diệp Húc tuổi trẻ tài hoa, lại phong độ tuấn tú. Không ít người có tâm tư nhét con gái của mình vào vị trí đại thiếu phu nhân nhà họ Diệp.
Nhưng Diệp Húc đều từ chối thẳng thửng, Diệp phụ Diệp mẫu cũng không dám can dự vào chuyện lập gia thất của con trai nữa. Dù sao thì Trần Hảo là do chính bọn họ lựa chọn cho Diệp Húc. Bây giờ đức hạnh của nàng ta như thế, người làm cha mẹ như họ cũng không còn mặt mũi nhìn con trai.
Sau khi ổn định được hai đứa con trai, số ngày Diệp Húc xuất hiện trong nhà lại càng ít. Diệp Huân và Triệu Mai không phải là ngốc bọn họ phát hiện điểm bất ổn của Diệp Húc. Cũng đã hoảng hốt nhận ra sau bao nhiêu năm, cảm nhận được Diệp Húc không muốn thân cận bọn họ.
Mỗi lần hỏi chuyện Diệp Húc đều rất lễ phép trả lời, nhưng thái độ đó giống như là đang nói chuyện với một trưởng bối nào đó. Tuyệt không phải là thái độ của con trai với cha mẹ của mình. Đó là thái độ không thể chê trách, nhưng lại khiến người ta buồn lòng.
Diệp Huân cũng mấy lần muốn ngồi nói chuyện với con trai. Nhưng khi ngồi xuống lại phát hiện cái mà mình có thể nói với con lại chỉ là mấy chuyện kinh doanh tẻ nhạt. Hoàn toàn không thể tìm ra một chủ đề bình dị thân thuộc giữa hai cha con.
Ngồi trong quán trà, nhìn ra bên ngoài thấy một người để con trai mình trên cổ. Hai cha con vui vẻ đi qua, Diệp Huân vô thức nhìn qua Diệp Húc đang ngồi trước mặt. Thấy trong mặt y là một mảnh đạm bạc, không có cảm xúc.
Diệp Huân hốt hoảng gọi : " Húc...Húc Nhi"
Diệp Húc ngẩng đầu đáp : " Vâng phụ thân"
Vô cùng chỉn chu lễ phép, nhưng không có bao nhiêu tình cảm trong đó. Diệp Huân lắp bắp nói : " Có phải là....con...ta.... "
Diệp Húc có chút khó hiểu nhìn Diệp Huân, đối diện với Diệp Húc cuối cùng Diệp Huân nhắm mắt lại ,thờ dài lắc đầu nói : " Không có gì, ta mệt rồi ta nghĩ phải về trước"
Diệp Húc đỡ Diệp Huân lên xe ngựa rồi quay lại vào trong cửa hàng. Xe ngựa chuyển bánh được vài vòng thì Diệp Huân vén rèm lên nhìn bóng lưng Diệp Húc đi vào bên trong.
Ngàn điều muốn nói như nghẹn ở họng. Ông muốn hỏi Diệp Húc có phải con hận phụ thân không? Tại sao quan hệ cha con mà lại xa cách đến như vậy. Nhưng khi nhìn lại cặp phụ tử đang vui vẻ trên phố lời muốn nói lập tức tắc ở họng.
Ông còn nhớ khi Diệp Húc còn bé cũng rất thích được mình cõng, thích mình chơi thả diều với nó. Từ khi nào...từ khi nào Diệp Húc trở thành như thế. Đúng rồi, là từ lần đầu tiên mình đánh nó vì nó không hoàn thành tốt bài tập của mình.
Diệp Huân cười tự diễu, còn không phải do chính mình gây ra sao...trách ai được chứ..