Chồng Ngốc Của Lưu Tuệ

Chương 62

Chỉ là đột nhiên nhìn lại phát hiện ra con trai không thân cận mình khiến họ có chút bối rối. Lưu Tuệ nhìn Diệp phụ, Diệp mẫu ngập ngừng nói : " Có lẽ con nói những điều này là dư thừa... Nhưng đại ca chung quy là con của hai người... Có chuyện gì mà giữa người nhà với nhau lại không thể giải quyết chứ"
Diệp Huân thở dài nói : " Con nói đúng.. "
Những ngày qua hình ảnh Diệp Húc lạnh lùng nói sẽ giải quyết mọi chuyện cứ quanh quẩn trong đầu ông. Hàng đêm Diệp Huân nằm vắt tay lên trán, nghĩ có phải ông đã vô tình tổn thương Diệp Húc vào lúc nào đó hay không? Ông muốn hỏi chuyện Diệp Húc nhưng lại lo lắng băn khoăn mãi cũng không nói nên lời.
Bây giờ Lưu Tuệ nói vậy lại khiến Diệp Huân hiểu ra. Đúng vậy, Diệp Húc là con trai ông thân là phụ thân nhường nhịn xuống nước để hỏi han con trai thì có gì mà phải băn khoăn nhiều như thế?
Ngày thứ ba sau khi thời hạn bảy ngày của Hứa Bình đưa ra, Diệp Húc luôn lẳng lặng nhìn người trong nhà. Sau buổi tối khi được Diệp Minh quan tâm, Diệp Húc xác nhận rằng mình vẫn không thể buông bỏ người trong nhà xuống. Bỏ đi hoặc tìm đến cái chết là việc không thể thực hiện.
Chấp nhận sự thật này Diệp Húc đau đớn phát hiện mình không có cách nào thoát được khỏi tay Hứa Bình. Diệp Huân tìm khắp nơi phát hiện ra Diệp Húc đang ngồi bên bờ sông, ông có chút gấp rút đi qua gọi : " Húc Nhi"
Diệp Húc sau khi thấy người đến là Diệp Huân thì đứng dậy chào ông rồi định lẳng lặng đi về. Diệp Huân thấy con trai muốn đi vội vàng bắt lấy tay Diệp Húc nói : " Húc Nhi dạo gần đây con rất kì lạ, ta và mẫu thân đều rất lo lắng. Rốt cuộc là con có chuyện gì a? Chúng ta là người một nhà đừng chịu đựng một mình như vậy"
Diệp Húc ngây ngẩn nhìn Diệp Huân khóe mắt đang đỏ lên nói năng không rõ ràng trước mắt mình. Bỗng nhiên trong lòng có chút vi diệu, ra là phụ mẫu cũng có lúc lo lắng cho mình ư? Diệp Huân nói một hồi nhưng không được đáp lại, thấy Diệp Húc ngây ngẩn đứng đó trong lòng đột nhiên dấy lên một nỗi sợ hãi không tên.
Khi ông tưởng là Diệp Húc sẽ mặc kệ mình thì y mở miệng nói : " Tất cả những gì con muốn là làm cho phụ mẫu hài lòng. Cầm, kì, thi, họa lúc nào con cũng phải học...thế nhưng  chưa bao giờ là đủ để làm hài lòng phụ mẫu. Chỉ cần con viết sai một nét chữ thôi, thì dù bài làm của con hay đến đâu con vẫn bị trách phạt...mẫu thân sẽ không hài lòng nhìn con, phụ thân sẽ đánh con để con nhớ lỗi sai này mà vĩnh viễn không phạm phải nữa"
Diệp Huân nghe con trai nói mà cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp chặt. Trên dưới nhà họ Diệp đều trông cậy vào Diệp Húc, những họ hàng không đứng đắn luôn nhòm ngó vào nhà họ Diệp. Diệp Minh thiếu sót ông và thê tử đều rất đau lòng, tất cả mọi sự kì vọng đều gửi gắm nơi Diệp Húc.
Mong Diệp Húc có thể trở thành một người tài giỏi, mong y có thể quản lí Diệp gia. Diệp Húc phải gánh trách nhiệm của cả hai người con, gánh trên mình toàn bộ nhà họ Diệp. Diệp Húc và Triệu Mai cùng tất cả mọi người đều nghĩ những việc này đều là những việc mà Diệp Húc nên làm.
Sự thất vọng đối với việc không thể trông cậy vào Diệp Minh cũng khiến việc bồi dưỡng Diệp Húc càng trở nên quan trọng hơn. Diệp Huân chưa bao giờ nghĩ những việc được cho là hiển nhiên đó lại khiến con trai ông đau khổ như vậy. Ông còn mặt mũi tự hỏi mấy hôm nay không biết mình đã làm nên chuyện gì sai trái.
Thậm chí có chút trách móc Diệp Húc đã xa cách bọn họ, mà không nghĩ sâu xa mọi chuyện. Ra là bản thân từ sớm đã gây tổn thương cho Diệp Húc đến như vậy. Diệp Huân run rẩy muốn tiến lên nắm lây tay Diệp Húc nhưng cánh tay bị nhẹ nhàng tránh đi.
Diệp Huân vô lực nhìn con trai trước mắt, thấy hốc mắt y cũng hơi đỏ lên thì luống cuống không thôi. Diệp Húc nắm chặt hai tay nói : " Con cũng rất muốn đi chơi với bằng hữu, muốn có thể chơi vui vẻ như đệ đệ. Nhưng con luôn phải học, bằng hữu đến chơi con đều phải từ chối. Các người thậm chí còn không phát hiện ra ta không có bằng hữu không ai quan tâm ta hết. Ta nghĩ gì, ta muốn gì có ai từng hỏi lấy một lần không? "
Diệp Huân bối rối gọi : " Húc Nhi...Húc Nhi "
Uất ức đè nén bao lâu nay giờ đây tuôn trào hết Diệp Húc vừa khóc vừa nói : " Ta hận nhà họ Diệp, ta hận phụ mẫu không quan tâm ta, ta hận Diệp Minh đã cướp đi mọi sự chú ý, quan tâm yêu thương của phụ mẫu. Tất cả những điều đó khiến ta trở nên thật bẩn thỉu đáng khinh, nhưng ta không nhịn được hận"
Diệp Huân cũng khóc nói : " Là chúng ta có lỗi với con..Húc Nhi "
Diệp Húc che đi đôi mắt của mình nói : " Ta...ta sao lại sinh ra trên đời này nếu các người không thích tại sao lại còn sinh ra ta để rồi đày đọa ta như vậy"
Diệp Huân ôm lấy Diệp Húc nói : " Hài tử đáng thương ta xin lỗi đã khiến con phải chịu uất ức. Khiến con phải có những suy nghĩ như vậy...nhưng xin hãy tin ta...chúng ta chỉ là đã đặt quá nhiều hi vọng vào con thôi. Tình yêu chúng ta dành cho con không hề thua kém bất cứ ai, đối với chúng ta cả hai đứa con đều quan trọng như nhau"

Bình Luận (0)
Comment