Ba người dắt díu nhau thất thểu trở về, về đến nhà được Diệp Nhuế và Diệp Nhuận đón. Hai đứa nhóc mấy hôm nay đều qua chỗ thôn trưởng dạy con nhỏ của ông một chút chữ nghĩa. Nhờ hai nhóc mà quan hệ với người trong thôn mới hữu hảo hơn một chút, Lưu Tuệ là nam tức phụ không thể dạy được Diệp Húc lại càng không phải nói Hứa Bình luôn nhìn chằm chằm hắn.
Hai đứa hỏi han ba người một hồi, sau khi nhận được cái lắc đầu cùng thở dài thì buồn bã đi không ít. Giúp Lưu Tuệ đỡ Diệp phụ, Diệp mẫu vào bên trong. Đến gần giờ cơm Lưu Tuệ đành xuống bếp coi có gì nấu ăn không, nhóm bếp lên nấu vài món xong. Đến lúc gọi người ra ăn cơm mới phát hiện không thấy Thẩm Yên đâu.
Gọi Diệp Ni lại, Lưu Tuệ hỏi : " Tiểu Ni mẫu thân con đâu? Gọi nàng ra ăn cơm đi"
Diệp Ni bây giờ khá thân cận Lưu Tuệ, y rất tốt với bé nên không có vẻ rụt rè như những ngày đầu mới gặp nữa mà ngoan ngoãn nói : " Con không biết ạ, chiều nay mọi người vừa ra ngoài một lúc thì khoảng một canh giờ sau mẫu thân con cũng ra ngoài. Lúc đi thấy rất vội vàng, con hỏi những mẫu thân không nói mình đi đâu"
Lưu Tuệ nghe vậy không biết tại sao lại cảm thấy có chút không ổn, quả nhiên sau đó nghe thấy tiếng loảng xoảng trong nhà. Lưu Tuệ vội vàng chạy vào trong thấy Triệu Mai đứng không vững sắc mặt khó coi được Diệp Huân đỡ. Lưu Tuệ nói : " Có chuyện gì vậy? "
Diệp Nhuế nói : " Tiền trong nhà mất hết rồi"
Lưu Tuệ nghe vậy lập tức đi tới phòng của Thẩm Yên và Diệp Ni, mở cửa phòng ra thì thấy quần áo của Thẩm Yên chỉ còn vài bộ. Kết hợp với những gì Diệp Ni kể và thái độ kì lạ của Thẩm Yên mấy hôm nay. Khỏi nghĩ cũng biết tiền trong nhà không cánh mà bay là do ai lấy.
Sau khi xác định tiền là do Thẩm Yên trộm mà nàng ta giờ phút này không biết là chạy tới phương trời nào rồi. Diệp Nhuế cũng đã hỏi han người trong thôn thì được biết Thẩm Yên đã ra đầu thôn sau đó được một nam nhân đón đi mất. Có thôn dân tò mò nàng ta chỉ nói : " đó là người thân của nàng"
Toàn bộ người trong nhà đều không ngờ được Thẩm Yên lại có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy. Nhân lúc cháy nhà hôi của, bây giờ trong nhà không còn gì ngoài bốn bức tường. Thẩm Yên trộm tiền bỏ trốn cùng nam nhân, không thèm quan tâm sống chết của con gái bỏ con bé ở lại, làm cho nhà họ Diệp đã khó khăn lại càng khó khăn hơn.
Đã thế Hứa Bình thường xuyên cho người quanh quẩn ở nhà họ Diệp, để xem Diệp Húc có trở về hay không, cũng là để cho bọn họ không thể bỏ trốn. Diệp lão phu nhân mỗi khi thấy bóng người quanh nhà đều sợ hãi, đau lòng. Diệp Húc thì không rõ sống chết, Hứa Bình thì quyết đuổi tận giết tuyệt.
Tình cảm của Diệp Minh và Lưu Tuệ luôn rất tốt, nhất là sau khi Diệp Minh được thả về từ nha môn. Triệu Mai tinh tường nhận ra Lưu Tuệ đã mở lòng hơn với con trai của mình. Dựa vào thái độ của Hứa Bình hôm nọ e là đã vừa ý Lưu Tuệ. Ăn một miếng chưa thấy đủ phải ăn cả hai miếng trên đĩa, nhỡ mà y hết kiên nhẫn mà làm gì Lưu Tuệ.
Đến lúc đó biết ăn nói thế nào với con trai? Việc Diệp Húc bị bắt đi cũng làm bà lo lắng không thôi mấy hôm trước thì bà còn khẳng định là do Hứa Bình làm. Còn lo tính con trai kiên cường như vậy e là lành ít dữ nhiều, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại thì có lẽ đúng là không phải Hứa Bình bắt con mình thật. Nghĩ tới nghĩ lui làm bà ốm hẳn đi, người trong nhà càng thêm lo lắng.
Lúc bình thường thì không có chuyện, khi có chuyện thì chuyện liên tiếp xảy ra, câu nói này thực sự là ứng với hoàn cảnh của nhà họ Diệp. Sáng hôm nay người trong nhà họ Diệp nghênh đón một vị khách không mời : Trần Hảo.
Từ ngày bị Diệp Húc hòa li đồng thời đuổi ra khỏi nhà họ Diệp không xu dính túi. Trần Hảo tự cảm thấy mình sống một cuộc sống không phải là của con người. Người trong nhà lúc nào cũng nhìn ả tràn đầy ghét bỏ, mẫu thân và nội tổ mẫu của ả thì lại càng khỏi phải nói.
Trong đầu hai người này luôn chỉ có cậu con trai, cháu trai quý tử của mình dù hắn ta là một kẻ chẳng ra gì. Khi ả còn vinh quang thì ai cũng lấy lòng muốn moi tiền từ ả, ả vừa thất thế liền trở mặt không nhận người. Bởi vậy khi nghe tin nhà họ Diệp gặp chuyện người vui mừng nhất ngoài dự kiến lại chính là Trần Hảo.
Người nhà ả từ ngày ả bị hòa li luôn giấu ả trong nhà sợ ả ra ngoài làm mất mặt bọn họ. Sợ người xung quanh đồn thổi nhà bọn họ có con gái không nên người bị nhà chồng từ bỏ. Vậy nên để tới được đây mà nhìn nhà họ Diệp xa sút mà cười vào mặt bọn họ ,ả mất rấy nhiều công sức mới có thể trốn ra được.
Sau khi vào được thôn, hỏi thôn dân tìm nhà đến khi thấy Lưu Tuệ đang ngồi trong sân Trần Hảo không kìm được nụ cười gấp rút đi qua.