Hai hôm mà Hứa Bình ra hạn chẳng mấy chốc trôi qua, trên dưới Diệp gia đều lo lắng. Lưu Tuệ thì mấy hôm nay còn phải chăm lo cho Phùng thị cả người gầy đi khiến cho Diệp Minh đau lòng không thôi.
Toàn bộ các cửa đều đóng lại, bây giờ bọn họ quyết sống mái với Hứa Bình. Diệp Nhuế đang khóa cửa nhà thì thấy một chiếc xe ngựa lớn, xa hoa dừng trước cửa nhà mình. Thì liền cảm thấy đầu óc choáng váng, nghĩ ngay đến việc xe ngựa này là của Hứa Bình liền khóa vội cửa rồi chạy vào trong nhà.
Báo hại Cao Nham vừa xuống xe định hỏi thăm đã thấy người vội chạy mất không hiểu ra sao. Cao Nham đành quay lại xe báo lại với lão bản, trong xe truyền ra tiếng nói : " Thúc hỏi những người xung quanh thử xem"
Cao Nham liền đi hỏi vài hộ xung quanh xem đây có đúng là nhà họ Diệp không. Mấy hộ thôn dân thấy Cao Nham tuy là hạ nhân nhưng ăn mặc sang trọng. Quần áo trên người đều là vải tốt, sau khi lén liếc qua chiếc xe ngựa thì vô cùng vui vẻ nịnh nọt nói rõ ràng những gì mình biết cho y.
Hỏi han xong xuôi, Cao Nham lại về xe ngựa nói : " Nhị lão gia đúng là nhà này"
Lưu Triệt vén rèm xe đi xuống dưới nói : " Đã nói thúc cứ gọi ta là Tiểu Triệt mà ta già đến mức đó sao"
Cao Nham chỉ cười không đáp coi bộ rất cố chấp với cái xưng hô lão bản này. Lưu Triệt day trán nhìn căn nhà đóng kín trước mặt cất tiếng gọi thử : " Diệp Minh, có nhà không? Diệp Minh đại ca tới thăm ngươi a"
Mấy người trong nhà họ Diệp đang đứng sau cửa nghe thấy tiếng gọi thì nhìn nhau. Tính lừa bọn họ mở cửa sao? Không mở.
Lưu Triệt gọi mấy hồi không thấy ai mở cửa, không lẽ người không có nhà? Khi y đang định đi, thì cửa nhà mở ra Diệp Minh hớt hải chạy ra gọi : " Lưu đại ca, ta ở đây ta có nhà"
Diệp phụ, Diệp mẫu vốn thấy Diệp Minh lao ra mở cửa thì sợ hết hồn. Sau khi nhìn thấy ở ngoài là một nam nhân còn trẻ, trông rất thanh tú lại dựa vào thái độ của Diệp Minh thì có thể là người quen. Thì tất cả người trong nhà đều ngượng ngùng, nhất là Diệp Nhuế ban nãy đóng cửa nhốt người ta bên ngoài.
Lưu Triệt vào bên trong nhà, đặt hai hộp bánh và một hộp trà lên trên bàn. Tiểu Đậu mấy tháng nay đều không được ăn ngon, chảy dãi nhìn hộp bánh trên bàn. Lưu Triệt rất nhanh phát hiện ra thằng bé, vẫy nó lại gần mình rồi nói : " Đây là con đệ sao? Đáng yêu quá "
Diệp Minh cười hì hì đẩy Tiểu Đậu qua, Tiểu Đậu cũng không sợ người lạ ngồi trong lòng Lưu Triệt để y lấy bánh cho ăn. Diệp phụ, Diệp mẫu cũng thả lỏng đi một chút nhưng thi thoảng vẫn lo lắng nhìn ra bên ngoài.
Lưu Triệt bế Tiểu Đậu cảm thấy thằng bé thực dễ thương, tiếc là lúc mình gặp Tiểu Tráng thằng bé đã 6 tuổi lại đen gầy nhìn khiến người ta đau lòng nhiều hơn. Y cũng rất tò mò về vị nam tức phụ của Diệp Minh, vốn đang định hỏi Diệp Minh thì Lưu Tuệ từ trong nhà bê trà đi ra.
Khi thấy Lưu Triệt đang bế Tiểu Đậu thì sững sờ, luống cuống tới nỗi rơi khay trà trên tay. Tiếng choang của chén đĩa bị vỡ vang lên tất cả người trong phòng đều nhìn qua hướng Lưu Tuệ. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lưu Tuệ bối rối cúi đầu.
Diệp Minh lo lắng chạy qua hỏi : " Tức phụ, có sao không? "
Lưu Triệt triệt để câm nín, cũng không biết nói gì cho phải không khí trong phòng nhất thời ngượng ngùng. Chỉ có Diệp Minh và Tiểu Đậu, người đang lo lắng cho tức phụ, người đang lo ăn bánh không để ý tới.
Lưu Triệt nói : " Đây...người này là tức phụ của đệ? "
Diệp Minh đầy mặt tự hào nói : " Phải đó, huynh xem tức phụ ta thực đẹp đúng không? "
Lưu Triệt cười gượng, đối với Lưu Tuệ này y cũng không có hiềm khích gì nhiều. Chỉ là có kí ức của nguyên chủ, mỗi lần đối mặt với mẫu tử người này có chút không thoải mái mà thôi. Trong lúc không khí ngượng ngùng thì một đám người xông vào trong nhà.
Người tới là quản gia của Hứa Bình, cùng một ít nha dịch của huyện Thạch Thành. Trương Phúc ( quản gia) nói : " Các người suy nghĩ đến đâu rồi, Diệp Húc đâu? "
Diệp Huân nói : " Các người ức hiếp người quá đáng đây là việc mà quan binh làm hay sao? "
Trương Phúc hừ lạnh, nói : " Nói vậy là các ngươi không giao người chứ gì? Đại nhân nói rồi không có cái này thì phải có cái khác thay vào"
Nói xong liền ra hiệu nha dịch đứng bên cạnh, nha dịch hiểu ý liền đi qua chỗ Lưu Tuệ. Toàn bộ người trong nhà họ Diệp đứng chắn trước Lưu Tuệ, vẻ mặt như lâm đại địch.
Khi cán tay nha dịch sắp chạm đến người của nhà họ Diệp thì bị đánh rớt, Lưu Triệt đứng trước bọn họ, hướng về một bộ khoái trong đám người nói : " Tần bộ đầu lâu rồi không gặp"
Tần Húc hướng Lưu Triệt chắp tay nói : " Lưu lão bản... "
Ánh mắt có hơi trốn tránh, Tần Húc vốn là một người chính chực bây giờ lại phải phụng lệnh cấp trên làm ác, đụng phải người quen khiến hắn không biết giấu mặt đi đâu. Nhưng hắn còn một nhà phải nuôi, nếu không làm theo bị đuổi việc, vợ con hắn biết sống như thế nào?
( Tần Húc là bổ khoái từng giúp đỡ vụ án khi mẹ Đại Tráng kiện hắn tội bất hiếu.)
Lưu Triệt mỉm cười nói : " Tần đại ca là người chính nghĩa, cương trực cái này ta biết. Ta luôn tin tưởng con người của huynh, ngay bây giờ nếu huynh nói bọn họ bị bắt là đáng tội ta sẽ lập tức tránh ra. Nhưng nếu không.....Tần huynh, bổ đầu nha môn một tháng làm việc được hai lượng bạc. Ta có thể trả huynh cao gấp ba lần mời huynh về làm thủ vệ trong nhà ta. Tần huynh không cần sợ đắc tội tri huyện, ta có thể đảm bảo ta đáng tin hơn hắn nhiều... "