Nụ hôn bất chợt của Tiểu Nam thu hút không biết bao ánh nhìn của những khách hàng khác. Dường như mọi ánh mắt đều tập trung về phía cô.Là những ánh mắt của sự ngưỡng mộ cho tình yêu của tuổi trẻ đồng thời cũng chờ mong một màn lãng mạn nào khác sắp diễn ra. Cô thiệt muốn chui xuống đất ấy mà. Dù có là nữ lưu manh đi nữa thì cô cũng có tự trọng a, ngại chết đi được. Mà cái tên ngốc vừa gây đại họa kia lúc này vẫn thản nhiên ăn uống không màn thiên hạ. Ôi! Cô thiệt muốn ước ngay lúc này zombie ăn mất não cô đi. Thế thì cô có thể ngốc ngốc như Tiểu Nam mà giả đò ngó lơ được rồi.
Lưu Ngọc nhanh chóng "chén" sạch thức ăn trong đĩa của mình rồi lập tức viện cớ vào nhà vệ sinh để né mấy cái ánh mắt soi người kia, đồng thời cũng muốn rửa mặt để trấn tĩnh tinh thần, tìm lại Lưu Ngọc " bất khả chiến bại" a.
Theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô phải dọc theo hành lang đến cuối kệ rượu rồi rẽ phải qua khu phòng ăn riêng, cuối đường sẽ thấy nhà vệ sinh. Cô đến cuối kệ rượu, rẽ phải.
"Bụp"
Lưu Ngọc bị kẻ hấp tấp nào đó vừa đi vừa nghe điện thoại đụng đến choáng váng. Nếu không phải cô một thân con nhà võ thế trụ luôn vững thì chắc đã ngã lăn trên đất rồi.Cái tên đó quả thật lực đạo không vừa mà.
" Nè. Anh đi đứng phải cẩn thận chứ " - Lưu Ngọc tức giận trừng cái kẻ đang đi nhặt lại điện thoại kia.
" Xin lỗi! Tôi vội quá! Cô không... (sao chứ)?" - Lời nói chưa dứt hắn đã nhào đến ôm chầm lấy cô.
" Là em! Cuối cùng thì anh cũng gặp lại em rồi" - Hắn siết chặt vòng tay như sợ Lưu Ngọc sẽ chạy mất.
Lưu Ngọc bị ôm chặt đến ngạt thở. Cô còn chưa nhìn thấy mặt hắn tròn méo ra sao mà hắn đã nhào tới ăn đậu hủ của cô rồi. Đây đúng là cái thể loại giả mạo quan hệ sàm sỡ chốn công cộng thời nay mà. Hôm nay gặp phải cô tên này chết chắc rồi.
Lưu Ngọc nắm chặt quyền, hai tay thủ thế, chân trái bước sang một bước tạo thế cân bằng, chân phải nâng mạnh lên giáng một đòn chí mạng vào "điểm yếu đàn ông" của hắn, đồng thời nấm đấm thủ sẵn kia tiện thể đấm cho hắn một "bốp" vào má phải.
Chiêu này luôn hiệu quả trong mọi tình huống,hắn buông cô ra,lùi ra sau mấy bước.Nhưng điều làm cô thất vọng là hắn không bị ngã hay nằm lăng ra đất ca cẩm vì đau, hắn chỉ là lùi mấy bước, vẫn đứng vững. Xem ra hắn cũng là một thân võ nghệ, sức chịu đựng cũng tốt lắm. Hắn cúi gầm mặt, không lên tiếng.Cô biết hắn đang cố "nhịn" đau để đỡ mất mặt. Lực đạo của cô vốn mạnh hơn người thường, nếu hắn không phải có chút thực lực thì đã đoạn tử tuyệt tôn lâu lắm rồi. Cho đáng đời!
Trong lúc cô vẫn dửng dưng tự đắc về hậu quả mình thì nghe được một thanh âm trầm thấp từ hắn. Lúc này hắn đã ngẩng mặt lên.
" Tóc Bím! Cái tính bạo lực của em vẫn không thay đổi! " - Giọng nói có pha chút giận dữ.
Hắn biết cô, còn biết cả biệt danh kia của cô. Chẳng lẽ hắn chính là... người đó. Cô chăm chú nhìn gương mặt kia. Quả nhiên chính là anh - Lý Chí Thành.
Ngay lúc này, những kí ức lúc xưa đã chôn sâu trong tiềm thức giờ đã lũ lượt kéo về. Cô chẳng thể làm gì, cũng chẳng biết phải làm gì, càng không biết phải đối diện với anh như thế nào. Lưu Ngọc cô trong chuyện tình cảm chính là luôn thảm bại như vậy.
"Em nhớ ra anh rồi phải không? Tóc Bím. Không, bây giờ Tóc Bím của anh đã là người lớn rồi. Phải gọi là Ngọc Nhi mới đúng" - Lý Chí Thành không kìm được cảm xúc mà ôm lấy ôm, ôm thật chặt. Anh đã chờ giây phút này suốt 6 năm rồi.
"Tóc Bím! Ngọc Nhi! Sáu năm qua anh rất nhớ em. Rất nhớ! Rất nhớ! Cuối cùng thì cũng gặp lại em rồi. Anh sẽ không để em rời xa anh nữa. Ngọc Nhi" - Lý Chí Thành ôm chặt cô, nói ra những lời trong lòng chất chứa bấy lâu. Giờ phút này, anh được ôm người con gái anh yêu. Là cảm giác người bằng xương bằng thịt, không phải là những ảo tưởng lúc anh uống say cũng không phải những giấc mộng anh nằm mơ từng đêm, là người thật. Thật hạnh phúc! Anh sẽ không bao giờ để cô ấy rời xa anh bất kì lần nào nữa, sẽ không bao giờ.
Lưu Ngọc cảm thấy khóe mắt mình có chút cay cay, những giọt nước mắt nặng trĩu kia mí mắt cô không giữ được nữa rồi. Một giọt, hai giọt, tiếp đó là bao giọt nước mắt khác rơi trên vai người đàn ông đang ôm cô - Lý Chí Thành.
Bờ vai ấy vẫn dịu dàng như vậy, cái ôm ấy vẫn ấm áp như vậy nhưng lòng cô đã nguội lạnh từ bao giờ.Khi xưa, là chính anh đã chọn lựa, đã từ bỏ cô. Tất cả đã là quá khứ, đã xa vời, trái tim cô đã không còn đặt ở nơi anh nữa, cô còn ảo tưởng cái gì, khóc cái gì chứ.
Cô nhắm mắt, ngăn những dòng lệ đang muốn chạy khỏi tuyến lệ kia. Cô hít sâu, khôi phục lại gương mặt của Lưu Ngọc vốn có - điềm tĩnh, đến đáng sợ.
" Buông ra" - Cô lạnh lùng.
Nghe được giọng nói quen thuộc của cô, Lý Chí Thành nới lỏng tay, từ từ buông cô ra.
" Anh sơ ý quá! Anh làm em đau phải không? Anh xin lỗi. Chỉ là anh quá nhớ em. Hay chúng ta tìm một nơi nói chuyện đi. Đúng rồi, đến quán bánh ngọt em thích nhé!" - Lý Chí Thành cuống quýt.
" Chúng ta không có gì để nói cả" - Lời của Lưu Ngọc càng lúc càng lạnh nhạt.
" Vẫn còn giận anh sao? Không sao! Anh sẽ vẫn như lúc trước. Sẽ năn nỉ cho đến khi nào em hết giận... " - Lý Chí Thành tươi cười, cô ngốc của anh vẫn thích giận như vậy.
Lưu Ngọc cắt ngang lời của Lý Chí Thành: " Dừng lại đi! Tôi nghĩ anh đang hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi không có giận anh. Tôi đang giữ khoảng cách giữa chúng ta. 6 năm rồi, tôi và anh cũng đã có những con đường riêng để đi. Quá khứ chỉ là quá khứ. Hãy quên nó đi"
Những lời nói kia như dao đâm xuyên tim Lý Chí Thành. Tóc Bím của anh dù giận dỗi cũng sẽ không nói lời tuyệt tình như vậy. Đây là lời thật lòng của em sao? Không, chắc chắn là nói dối, chắc chắn là vậy.
" Ngọc Nhi! Đó là lời thật lòng của em sao? "
" Phải!"
" Không! Không! Ngọc Nhi! Chắc chắn em đang giận, em đang giận nên mới nói vậy thôi đúng không?" - Lý Chí Thành níu tay cô, anh thực hy vọng cô chỉ là giận dỗi anh nên mới nói những lời như vậy.
" Tôi đang rất bình tĩnh! Lý Chí Thành! Đã 6 năm rồi, tôi hiện tại không còn là Tóc Bím- cô bé cấp ba của ngày xưa nữa, anh cũng không còn là anh sinh viên nghèo chịu thương chịu khó khi đó nữa. Chúng ta đã trưởng thành, đều đã có cuộc sống của riêng mình.Về đoạn tình cảm kia, cũng đã chấm dứt từ 6 năm trước. Tôi hy vọng anh cũng quên nó đi. Hãy tìm một cô gái khác thích hợp với anh.Chúng ta sau này cũng đừng gặp nhau nữa, nếu có thì cứ như người lạ đi. Đó là lời thật lòng!" - Cô nói rất thản nhiên, rất chân thành.
Lời nói của cô từng câu từng chữ đều như kim nhọn ghim sâu vào tim anh,đau, đau đến chết đi sống lại. Anh không cam tâm.
"Ngọc Nhi! Anh..."- Lý Chí Thành nắm chặt tay Lưu Ngọc, anh muốn nói cho cô biết rằng 6 năm qua anh chưa bao giờ quên cô, chưa bao giờ quên tình yêu dành cho cô. Anh muốn nói cho cô lý do năm xưa anh rời đi nhưng không thể nói thành lời, lời nói của anh chưa đến đầu lưỡi đã nghẹn lại.
" Ngọc" - Thanh âm ngây ngô của Tiểu Nam vang lên từ phía sau Lưu Ngọc.
Cô gạt tay Lý Chí Thành ra, đi về phía Tiểu Nam.
" Tiểu Nam, sao lại vào đây rồi?"
" Ngọc, lâu quá. Tiểu Nam lo "
Lưu Ngọc tự trách bản thân mình đã mãi nói chuyện với Lý Chí Thành mà quên mất Tiểu Nam. Tên nhóc này không những không trách cô mà còn lo lắng chạy đi tìm. Cô cảm thấy lòng mình được an ủi và ấm áp bội phần.
" Chúng ta đi" - cô nắm tay Tiểu Nam rời đi.
" Ngọc Nhi!" - Lý Chí Thành gọi cô lại.
" Thành ca, giới thiệu với anh một chút. Đây là chồng sắp cưới của em, Tuấn Nam. Em yêu anh ấy thật lòng, mong anh hãy chúc phúc cho chúng em! " - Cô nói rồi nắm tay Tiểu Nam rời đi.
Mặt Lý Chí Thành đã đen lại. Ánh mắt như viên đạn muốn xuyên sâu vào người tên Tuấn Nam kia. Dám cướp người anh yêu sao, anh sẽ không để hắn sống yên ổn.
"Ngọc Nhi! Dù em đã quên đoạn tình cảm kia nhưng anh không quên. 6 năm qua anh chưa một ngày quên em và sau này cũng sẽ không quên. Em chỉ có thể là Tóc Bím của anh, là của anh, của riêng anh" - Lý Chí Thành tự nhủ với bản thân, anh nhất định sẽ giành lại Lưu Ngọc của anh.