Mấy cái người trên diễn đàn này hung hăng quá, tôi không trả lời nữa đâu.
Tôi chỉ muốn đăng một bài viết xin giúp đỡ thôi mà, bọn họ bắt tôi vòng tới vòng lui lên tới mặt trăng luôn rồi.
Một đám ríu ra ríu rít cả ngày cũng không cho tôi được một ý kiến hữu ích nào. Tôi chỉ muốn hỏi một chút làm thế nào tôi có thể nói sự thật cho vợ tôi biết thôi, sao lại phải lao lực một hồi thế này?
Chờ đến khi tôi trả lời xong đống bình luận thì đã gần đến giờ vợ tôi tan làm rồi. Tôi còn chưa đến công ty em ấy nữa, vì vậy tôi nhanh chóng gửi tin nhắn cho vợ. Tôi trước giờ chưa từng đến đón em ấy muộn bao giờ hết. Tất cả là do đám người này quá nhiều chuyện!
Cái diễn đàn cùi bắp này làm chậm trễ chính sự của tôi rồi!
Tôi vội vàng lái xe đến công ty của vợ mình. Sắp đến mùa đông rồi, nếu vợ tôi đứng ở ngoài cửa công ty chờ lạnh cóng luôn thì làm sao đây.
Ôi trời ơi. Làm sao tôi có thể nói với vợ kỳ thật em ấy là Omega bây giờ?
Lúc chúng tôi yêu nhau, em ấy nói với tôi hay là chúng tôi tìm người mang thai hộ, em ấy không thể sinh con được.
Tôi cảm thấy vợ tôi không sinh con được thì cũng rất may mắn, bởi vì em ấy cuồng công việc lắm.
Nếu như bây giờ em ấy trở về làm Omega rồi mang thai thì sắp xếp như thế nào đây.
Vợ tôi có điên luôn không?
Lỡ đâu cái việc ngụy trang chó má này để lại tác dụng phụ khác cho cơ thể vợ tôi thì làm sao.
Cha vợ cũng thật là, tự dưng cho vợ tôi ngụy trang làm cái gì.
Nếu năm đó tôi mà biết đây là vợ tương lai của mình, kiểu gì tôi cũng phải tìm đến tiểu khu của bọn họ rồi bảo vệ em ấy mỗi ngày.
Lúc tôi lái xe tới công ty của vợ, vợ tôi quả nhiên đã đứng ở ngoài cửa mỉm cười chờ tôi.
Mấy người nhìn xem, vợ tôi ôn nhu biết nhường nào.
Tuy rằng tôi rất thích trẻ con nhưng cứ tưởng tượng đến tương lai khả năng sẽ có thêm một thằng nhãi con cùng đoạt vợ yêu xinh đẹp như hoa với tôi, tôi cũng chẳng muốn có con nữa.
Chưa kể đến tương lai lúc nó sinh ra sẽ lấy đi một nửa sự chú ý của vợ tôi. Còn cả lúc mang thai nó nữa, chắc chắn mối quan hệ của chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng!
Tôi luyến tiếc lắm.
Tôi dừng xe lại, vợ tôi mở cửa xe ngồi vào.
Ôi trời, tôi nhanh chóng sờ vào tay vợ, lạnh quá.
Làm tôi đau lòng chết mất. Tôi nắm lấy tay vợ đặt ở bên miệng mình, ủ ấm cho em ấy.
Tay vợ tôi vừa dài lại vừa thon, chữ viết cũng rất đẹp, dù thế nào cũng không thể để tay lạnh hỏng được.
Khi về nhà tôi sẽ dỡ cài đặt luôn cái diễn đàn cùi bắp kia, dám làm hại vợ tôi bị lạnh đến đóng băng.
Tôi vừa xoa xoa tay cho vợ, vừa hỏi em ấy hôm nay công việc có thuận lợi hay không, có đói bụng không, buổi tối muốn ăn cái gì.
Vợ tôi nhìn một vòng trong xe, tôi cho rằng em ấy muốn mở máy sưởi nên tôi nhanh tay bật máy sưởi lên.
“Không sao, em không đói bụng lắm.” Vợ tôi hình như rất hài lòng, dựa lại gần hôn tôi một cái.
Lòng tôi nhộn nhạo hết cả lên.
Không biết vợ tôi hôm nay đi làm có mệt hay không, đêm nay tôi muốn cùng em ấy lăn giường một chút.
Vì thế tôi hỏi vợ: “Buổi tối ăn hải sản được không?”
Tôi suy nghĩ rồi, cái này là thực phẩm tráng dương, để vợ mình bồi bổ cho tốt, buổi tối còn hưởng thụ hạnh phúc về đêm.
Vợ tôi ôn nhu cười, nói: “Được ạ.”
Cười đến tôi cũng cứng luôn rồi.
Tôi thấy tay em ấy đã ấm lên rồi thì buông tay ra, chuẩn bị lái xe về nhà.
Ôi chao, đêm nay tôi thật là có phúc.
Không cần quá hâm mộ, không cần quá hâm mộ.
- ------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ha ha, tôi cảm thấy bên công và bên thụ tôi viết rất khác nhau, các đại gia hẳn là có thể phân rõ đi?
(*/ω\*) cầu bình luận a a a a ~