Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 70

Nếu đứa bé kia không phải là...

Thì không biết Sở Trạm Đông có thể đồng ý giữ lại đứa con này hay không?

Vấn đề này, mấy tháng nay hắn đã hỏi qua chính mình không biết bao nhiêu lần, cũng bởi vì hắn sắp ba mươi tuổi rồi.

Ngay cả khi Mộ Cẩn Du mang trong người trái tim của Hạ Lan Tuyết thì cũng không chắc được Sở Trạm Đông sẽ vì nể mặt Hạ Lan Tuyết mà giữ lại đứa con.

Vấn đề này, hắn đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần mà vẫn không có được đáp án chính xác.

Thật ra thì không phải không có đáp án, nếu như hắn muốn đứa bé này thì đã không tự hỏi nhiều lần như vậy.

"Oa oa oa..."

Bỗng nhiên từ trong phòng sinh phát ra tiếng khóc lanh lảnh nỉ non..

Tuy Sở Trạm Đông vẫn luôn một lòng, nhưng hiện tại tâm của hắn như lạc vào mê cung..

Là một bé trai, nặng chừng bảy cân.

Lão phu nhân cao hứng đứng lên: "Ông trời phù hộ, liệt tổ liệt tông nhà họ Sở phù hộ, cuối cùng nhà họ Sở chúng ta cũng có người nối dõi! Đông tiểu tử, mau mau lại nhìn, đứa bé thật giống cháu quá đi!"

Giống sao?

Vì sao hắn lại thấy không giống chút nào.

Nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng của đứa nhỏ, Sở Trạm Đông liền nghĩ đến hành vi không bằng cầm thú của chính mình.

Mọi người đều biết đêm đó hắn uống rượu say nên đã cường Mộ Cẩn Du!

Cũng từ sau đêm đó, hắn không còn sống 1 cách mơ mơ màng màng nữa, nhưng hắn lại không nghĩ rằng.... Hắn không nghĩ rằng hắn lại có con rơi!

"Anh.."

Mộ Cẩn Du nằm trên giường bệnh chậm rãi mở hai mắt ra, cô run run vươn tay về phía Sở Trạm Đông.

Sắc mặt cô tái nhợt, vô cùng suy yếu, ánh mắt lại đáng thương..

Cuối cùng, Sở Trạm Đông vẫn tiến đến, đưa bàn tay lạnh lẽo của Mộ Cẩn Du nắm nhẹ trong lòng bàn tay.

"Anh, em đã làm được..."

Tuy rằng nụ cười của Mộ Cẩn Du suy yếu, nhưng lại mang theo sự vui sướng tràn đầy, còn có nước mắt tràn ra từ khóe mắt: "Anh! em đã thuận lợi sinh ra bảo bối của chúng ta!"

"Ừ" Sở Trạm Đông cảm giác mình không còn là con người nữa, người ta liều mạng sinh con cho hắn, mà hắn lại..

*****

Đối với đứa bé mới được sinh ra kia, ngoại trừ Sở Trạm Đông, mọi người đều rất vui mừng.

Cơ Ngô Lê, Tư Mã Hạo, Đông Phương Hoằng, còn có Lận Dật Thần cố ý từ nước ngoài trở về đến chúc mừng.

Cơ Ngô Lê nhìn đứa trẻ nằm trên giườn nhỏ như nắm tay, làm cho hắn hâm mộ lẫn ghen tị, nói: “Còn công bằng hay không? Anh đã là lão đại, giờ lại sinh con trai, vậy chẳng phải sẽ là lão đại đời sau của chúng tôi hay sao?

Không được, nhất định tôi phải sinh được một bé gái, sau này đến quyến rũ con trai của anh.

Làm cho con trai của anh phải yêu con gái của tôi, yêu đến khi đến chết đi sống lại thì tôi sẽ bắt con gái chia tay con của anh.

Nếu không muốn chia tay cũng được, anh chỉ cần đem tập đoàn HC đến đổi!

Nếu không thì không cần bàn bạc gì nữa!

Ha ha ha, thật sự là tôi quá thông minh!”

Phương Đông Hoằng khịt mũi coi thường: "Cứ cười đi! Với chỉ số thông minh của cậu, cậu khẳng định con gái của cậu có thể đưa người ta vào tròng, hay là sẽ dâng Cơ Thị bằng hai tay lên!”

“… Cậu câm miệng cho tôi”.

“Thôi!” Phương Đông Hoằng cười lạnh: “Lời nói thật còn không cho nói, ở địa vị của mình tại sao không tự hiểu lấy?”

“Khốn khiếp…” Cơ Ngô Lê lấy đồ ném hắn. “Cậu cút về Anh ngay cho lão tử!"

Tuy Phương Đông Hoằng là người ở thành phố B. Nhưng dòng họ chủ yếu lại ở nước Anh, nhất là mấy năm trước, dòng họ của hắn có có chuyển biến lớn, nên gần đây hắn đều ở nước ngoài.

Hắn cùng Cơ Ngô Lê đều là người không để ý những chuyện vặt vãnh, khi hai người gặp nhau, không bao giờ chú ý đến hình tượng mà ngây thơ đùa giỡn đấu võ mồm, từ nhỏ đều như vậy.

Lật Dật Thần từ nhỏ đã không nói nhiều, chỉ có điều theo chân bọn họ ở cùng một chỗ nên tốt hơn được một chút, chẳng hạn như bây giờ, hắn nhìn thấy tâm tình Sở Trạm Đông có vẻ không tốt, liền chủ động tiến tới.

“Đông tử, chúc mừng cậu nhé!” Lận Dật Thần vỗ vỗ bả vai của Sở Trạm Đông: “Cậu bé kia rất đáng yêu!”

“Thật không?” Sở Trạm Đông mím môi, cười như không cười: “Cảm ơn!”

“Có chuyện gì à?” Lận Dật Thần đưa cho hắn một điếu thuốc: “Có phải là lần đầu làm cha nên không thể quen được?”

Sở Trạm Đông nhận lấy điếu thuốc, móc ra cái bật lửa, trước tiên châm lửa cho mình rồi đến Lận Dật Thần, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Có lẽ vậy.”

“Từ từ rồi sẽ quen!” Lâm Dật Thần nói : “Con người trong cuộc đời này, phải trải qua rất nhiều giai đoạn, bất kể là tốt hay xấu đều không thể không trải qua, cuối cùng rồi sẽ hình thành thói quen thôi!”

Hình thành thói quen sao?

Vậy thì hắn vì cái gì…

Hai năm, thời gian cũng không phải ngắn, ít nhất là đối với việc quên đi một người hắn ghét mười sáu năm qua mà nói. Nhưng chính là vì cái gì hắn lại…

Mỗi đêm khi Sở Trạm Đông nằm mơ, cô lại là người xuất hiện trong giấc mơ của hắn nhiều nhất. Đặc biệt là gần đây, khi hắn nghe được những âm thanh giống hệt của cô, dường như hằng đêm cô đều có mặt trong giấc mơ của hắn!

Chỉ là một giọng nói tương tự đã làm hắn như vậy rồi…

Tư Mã Hạo thấy hai người đang nói gì đó, cũng đi tới, nhìn tâm tình của Sở Trạm Đông có vẻ khác thường, liền khuyên nhủ: “Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, nên quý trọng người trước mắt!”

"Hạo tử nói không sai..." Lão phu nhân đột nhiên đẩy ra cửa thư phòng: “Con người không thể sống chung với quá khứ, như vậy là hành hạ bản thân, cũng là không công bằng với người bên cạnh.”

Cơ Ngô Lê tiến lên đỡ lão phu nhân, lão phu nhân khoát tay áo, đến trước mặt Sở Trạm Đông, lời nói thấm thía: “Đông tiểu tử, bà biết rõ cháu không quên được Tiểu Tây, không chỉ có là cháu, bà cũng không quên được, nhưng là…

Chúng ta nhất định phải quên!

Người chết không thể sống lại, cho dù chúng ta có nhớ nhung, thì phải làm thế nào đây!

Nó đã mất rồi!

Chúng ta phải biết rõ chuyện này là thật!

Người ở bên cạnh cháu sau này là Tiểu Du và đứa bé. Với bộ dạng này của cháu, tuy Tiểu Du ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng nhất định rất khó chịu.

Nó đối với cháu rất tốt, bà tin cháu có thể cảm nhận được.

Cháu nhẫn tâm khiến nó sau này đều sống trong bất hạnh hay sao?

Đông tiểu tử, từ từ buông ra có được không, buông tha cho chính mình, cũng cho người yêu cháu một cơ hội?”

Không thể quên được?

Bà nội tại sao có thể nói như vậy?

Chỉ là hắn không quen mà thôi, không thể quên được cũng chỉ vì hắn và Hàn Tử Tây có tình cảm, đúng là hắn không có mà, chỉ là thói quen khó sửa, cũng không phải là…

Tim đột nhiên đau nhói, hắn bình tĩnh chau mày, nói với lão phu nhân: “Bà nội, cháu biết rồi!”

“Như vậy cũng tốt!” Lão phu nhân kéo tay cháu nội của mình, vẻ mặt vui mừng: “Chọn thời gian, cháu cùng Tiểu Du làm giấy chứng nhận, đứa bé này lấy tên tốt lắm, gọi Sở Phi Phàm, các cháu làm giấy chứng nhận, cho đứa bé vào hộ khẩu.”

Giấy chứng nhận?

***

“Tin nóng! Tin nóng!”

Hàn Mộc Tâm mới vừa ngồi xuống ghế thì cô gái đồng nghiệp bàn bên cạnh đã chạy vào, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận vội vàng nói: "Nguy rồi... thật sự nguy rồi!"

Một nữ nhân viên bĩu môi: “Cái gì nguy? Trái đất đụng phải mặt trăng à?”

“So với cái đó chuyện này còn kinh khủng hơn!” Cô gái kia nói: “Mọi người đoán xem tôi vừa rồi ở WC đã nghe được những gì?”

“Cái gì?” Có người nhiều chuyện “Không phải nam thần của chúng ta kết hôn chứ?”

“Mẹ kiếp? Làm sao cô biết?”

“Có gì mà tôi không biết cơ chứ!” Người nhiều chuyện kia vẻ mặt mê hoặc, vừa rồi cô chỉ là thuận miệng nói ra “Đúng rồi, mà nam thần là ai vậy nhỉ?”

“Mẹ kiếp, ngay cả nam thần là ai cô cũng không biết sao? Mắt có vấn đề à?” Hàn Mộc Tâm ở bàn bên, đưa tay ôm ngực, bộ dạng cực kỳ bi thương: "Tổng giám đốc muốn kết hôn!"
Bình Luận (0)
Comment