Đang ngủ chập chờn, vì
tiếng động ngoài cửa mà Huống Vịnh Ninh tỉnh lại, bước nhanh xuống tầng một,
thấy An Húc Thần nghiêng nghiêng ngả ngả ở bậc cửa, liền chạy nhanh đến đỡ lấy
anh.
“Ây, toàn mùi rượu à!”
Mùi rượu xông vào mũi, làm Huống Vịnh Ninh không chịu nổi kêu nhỏ.
“Có sao?” An Húc
Thần che miệng hà hơi, vì hơi rượu mà ợ lên một cái. “Ực!”
“Đó, còn không có sao?”
Xém nữa thì ngạt thở vì mùi rượu, cô nhăn mũi lại, cùng lúc bước đi của anh lảo
đảo, cô cũng thiếu chút nữa mất cân bằng. “Sao lại uống nhiều như vậy?”
“Không biết......”
Anh liêu xiêu, lời nói mơ hồ.
Cô dùng hết lực dìu anh
lên tầng, một bên dò hỏi: “Là xã giao à?” Tuy sẽ cố không hỏi về quá khứ, nhưng
thực ra cô rất tò mò.
Trên thực tế, sau khi
cưới, cô chưa bao giờ đi cùng anh đến chỗ công cộng, ngoại trừ nhà chồng, bất
kể ai có mời anh đi đâu đó thì anh cũng chưa lần nào đưa cô đi cùng cả.
Cô đoán, nguyên nhân là
do tình cảm của bọn họ chưa đủ, cho nên cô cũng không dám đòi hỏi gì nhiều, chỉ
yên lặng chờ đợi, hi vọng một ngày anh có thể hoàn toàn mở rộng trái tim, thật
lòng nhận cô làm vợ, chuyện gì cũng có thể chia sẻ với cô.
“Không phải, là đi
cùng A Võ, Chu Nghị và Lôi Lôi.” Có bảy phần men say, suy nghĩ cũng trở nên
ngay thẳng, ngoan ngoãn trả lời như một em bé.
“Lôi Lôi?” Đây là tên một
phụ nữ, nhưng lại gọi rất thân mật, lòng cô chợt thắt lại.
“Ừ, Quý Lôi.” Anh
ngồi thật mạnh xuống giường, muốn nằm xuống phía sau, lại bị cô dùng sức kéo
lại.
“Khoan hẵng ngủ, anh thay
quần áo đã, nếu không ngủ không thoải mái đấy.” Cô dỗ anh cởi áo khoác, phát
hiện khi uống rượu dường như hỏi gì anh cũng trả lời, không khó gần như bình
thường, vì thế tiếp tục tìm hiểu. “Quý Lôi là ai vậy? Chưa từng nghe anh nói
đến!”
“Quý Lôi à......” Anh dừng
lại một chút, buồn ngủ, phản ứng chậm chạp, hơn nữa cô cởi quần áo thay anh,
hại anh càng không thể tập trung chú ý được.
Huống Vịnh Nình đang nghe
anh nói, bỗng lòng bị treo ngược lên cao, hơn nữa do động tác đến gần anh, tự
nhiên ngửi thấy mùi nước hoa nữ tính bay đến từ chiếc áo len của anh, trong đầu
cảnh giới mãnh liệt.
Theo bản năng, cô dừng
tay, dựa sát vào hõm vai anh xác nhận, mùi hương này lại càng rõ rệt.
Cô có thể cố chịu đựng
mùi rượu, nhưng mùi nước hoa nữ tính này không phải của cô, như độc dược, như
kim châm, dường như đang xâm nhập vào trái tim mềm yếu của cô.
Cho dù Quý Lôi là ai, dám
để lại mùi hương trên áo của chồng cô, giống như đang ra oai với cô vậy!
“Bạn tốt sao?” Cô
cất giọng hỏi lại, như không chịu ảnh hưởng, tiếp tục động tác, cởi luôn chiếc
áo len làm cô phiền lòng kia ra.
“Không hẳn là bạn
tốt, phải nói trước kia bạn gái cũ.” An Húc Thần thật thà cười ngây ngô, không
biết di chứng khi mình uống rượu say đó là đặc biệt thành thật.
Cô ngơ ngác, không biết
nên vui hay nên buồn.
Anh nói “Trước kia”, có
nghĩa là quá khứ, nhưng nếu đã là quá khứ, gặp lại chẳng phải là dẫu lìa ngó ý
còn vương tơ lòng (1)?
Cho nên anh mới không đưa
cô đi gặp bạn anh, bởi vì lúc nào cũng có bạn gái cũ ở đó sao?
Tình cảm của bọn họ còn
tốt sao? Lúc trước vì sao lại chia tay? Huống Vịnh Ninh không
ngăn được suy nghĩ, nhưng ngay sau đó lại kinh hãi vì suy đoán của mình.
Tuy quan hệ gần đây của
họ khá hơn một chút so với tân hôn, nhưng cô không quên quãng thời gian chịu
lạnh nhạt kia, anh lãnh đạm như vậy, là vì chán ghét đám cưới được sắp đặt
trước sao?
Về phần vì sao chán ghét…
Có phải là vì trong lòng đã có người hay không, mà người kia chính là Quý Lôi,
bạn gái cũ?
Rõ thật là, ban đầu cô
đòi cha phải gả cho An Húc Thần, nhưng đâu có tưởng tượng đến điểm này đâu?
Cha Húc Thần từng cam
đoan với cha cô lúc ấy anh còn độc thân không có bạn gái, nhưng có thể chẳng
qua là cha Húc Thần không biết tình hình, mà trên thực tế là anh có đối tượng
a!
Đúng rồi, chính vì như
vậy, cho nên cuộc sống hôn nhân nửa năm qua của họ cực kỳ trong sáng!
(1) một câu thơ trong
truyện Kiều
Nghĩ đến, trong lòng
Huống Vịnh Ninh có đủ các cung bậc cảm xúc, vừa cảm thấy chua xót, vừa cảm thấy
mình biến thành một người thật khó ưa, cũng thấy áy náy với anh…
“Anh vẫn giữ liên lạc với
bạn gái cũ à?” Cô chua xót hỏi, thấy hốc mắt nóng nóng, cầm trong tay chiếc áo
len của anh, cảm giác nặng như ngàn cân, như chiếc bàn là nóng bỏng.
“Phải có phong độ,
chia tay vẫn là bạn chứ!” Không biết nội tâm cô đang chất chứa trăm ngàn suy
nghĩ, An Húc Thần nằm bịch xuống rồi nhắm mắt lại.
“Húc Thần......” Cô ngồi
xuống mép giường, hỏi ra thắc mắc vẫn cất giấu ở đáy lòng mà không dám hỏi.
“Lúc trước thật ra anh chán ghét cuộc hôn nhân của chúng ta đúng không?”
“Ừ......” Mí mắt
nặng trĩu, anh chuẩn bị ngủ.
Tuy cô biết rõ đáp án,
nhưng chính tai mình nghe thấy vẫn cảm thấy ủ rũ. “Vậy mà anh vẫn còn tâm tình
để mà tiếp nhận chuyện đó?”
“Bất đắc dĩ thôi, có việc
nhờ vả người thì đâu còn cách nào khác?” Cho dù hai mắt đang từ từ nhắm lại,
anh vẫn tự cười giễu. “Còn em? Vì sao lại chấp nhận sự sắp đặt này? Chúng ta
đều không biết nhau mà?”
Mở mắt ra, cơn say đã làm
tan phòng bị lúc bình thường, anh cũng hỏi ra nghi hoặc gác dưới đáy lòng đã
lâu, trước sau vẫn buồn bực, người có điều kiện xuất sắc như cô vì sao không gả
cho một đối tượng môn đăng hộ đối hơn, mà lại chọn anh, một công ty đang gặp
phải vấn đề tài chính?
Huống Vịnh Ninh nhìn anh,
trong mắt là sương mù, trong ngực chua xót.
Bất đắc dĩ...... Thì ra
do vậy anh không tự nguyện cưới cô! Trái lại, từ trước khi cưới, cô đã thầm yêu
anh, một bên quá sẵn sàng, cam chịu.
“Thực ra em đã biết anh từ
lâu, chẳng qua anh không biết mà thôi.” Khóe miệng thản nhiên mỉm cười, đáy mắt
lưu luyến tình cảm.
“Thật không? Sao
anh có thể không biết chứ?” Bực bội nhíu mày, anh trở mình, cũng không địch lại
cơn buồn ngủ nữa, đầu hàng đội quân sâu ngủ.
Tuy cô không phải xinh
đẹp tuyệt trần, nhưng lại xinh đẹp đáng yêu, đủ để gây ấn tượng với người khác,
nếu như từng gặp mặt một lần, theo lý thuyết, chắc hẳn anh phải nhớ rõ mới
đúng, nhưng, bây giờ đầu anh đã bãi công rồi, có nghĩ cũng không ra.
“Nếu em nói, chúng
ta kết hôn, thực ra là em chủ động yêu cầu, anh tin không?” Nhìn lên ảnh chiếc
váy cưới treo trên tướng, cô vừa hạnh phúc vừa phiền muộn nói.
Vì anh bận rộn công việc,
giờ nhớ đến phải nói là anh cũng không tình nguyện, lúc trước bọn họ chỉ mặc
một bộ lễ phục, chụp khoảng mười tấm hình, may mà tất cả cuối cùng cũng xong
xuôi.
“......” Câu trả là
những tiếng ngáy rất nhỏ.
“Ngủ?” Cô ló đầu kiểm
tra, mỉm cười nói nhỏ. “Uống rượu thì có vẻ đáng yêu, còn dễ gần hơn bình
thường.”
Lúc trước chỉ yên lặng
thích anh, mến anh, cũng không chủ động làm gì, càng không ngờ có một ngày lại
trở thành vợ chồng, giờ đã phát triển như vậy, với cô mà nói, có thể nói là
mong ước toại nguyện.
Nhưng làm người ta thương
tâm là, với anh mà nói, cũng là bị ép đến bất đắc dĩ tiếp nhận......
Giờ thì sao? Anh có ưa cô
hay không? Cho là có đi? Có lẽ, tìm một cơ hội anh quá chén khác, dò hỏi lời
nói thật lòng nữa.
Thay anh gẩy những sợi
tóc hỗn độn giữa trán sang bên cạnh, lại đắp chăn bông cho anh, cô đứng lên
muốn rời đi, chiếc áo len ở trên đùi rơi xuống, bỗng nhắc nhở cô.
Đúng rồi, còn chủ nhân
của nước hoa này đâu!
Không phải bọn họ muốn
thử cô chứ?
Anh vẫn giữ quan hệ với
bạn gái cũ, cô thấy như đang ôm một quả bom không biết khi nào sẽ nổ, nhưng cô
có thể nói gì sao?
Nếu phản đối, anh có thể
cho cô là người phụ nữ ghen tỵ hay không?
Nếu, cô chính là người
thứ ba, thì có tư cách gì mà đi ngăn cản?
Phiền não không rõ này,
không chỉ khiến cô thức trắng đêm không ngủ, cũng thắt chặt lòng cô, ắt hẳn
trong cuộc sống về sau sẽ vẫn theo quấy nhiễu cô không thôi.
Ngày vội vàng trôi qua,
đảo mắt, một năm đã qua, năm mới vừa đến, khắp nơi hồi xuân, vạn vật tươi xanh,
vui mới tản ra, nghênh đón tương lai, làm người ta tràn ngập sảng khoái.
Tập đoàn Thế An xí sau
hơn một năm trước cơn sóng nhỏ, dưới sự dẫn dắt của An Húc Thần thoát khỏi nguy
hiểm, trưởng thành từ trong gian khổ, đã trả lại hơn phân nửa viện trợ tài
chính của Tân Huống Kim Khống, điểm này, làm Huống Vinh Cơ nhìn với cặp mắt
khác xưa, không khỏi cho rằng ánh mắt của con gái thật độc đáo, chọn trúng một
người đàn ông xuất sắc có năng lực quyết đoán không giống với người thường.
Huống Vịnh Ninh cũng cảm
thấy vui vẻ, vì anh đã thực sự cố gắng quan tâm đến cô, nhưng cô lại là người
đứng mũi chịu sào, chịu ảnh hưởng lớn nhất từ sự bận rộn của anh.
Cô không phải là một
người con gái điềm đạm hướng nội, nhưng sau khi gả cho anh, ngay cả cô cũng cảm
thấy mình có thay đổi khác thường, vốn tính tình luôn thẳng tanh thoải mái, nay
thành ra cô đơn hiu quạnh, suy sụp ủ rũ, lo được lo mất, khiến cho tâm tình bị
đè ép, thường xuyên bực bội không vui, chỉ khi đối mặt với An Húc Thần, tinh
thần mới tốt hơn một chút, nhưng khi ở một mình, lại lập tức biến thành một quả
bóng xẹp.
Tâm tư, toàn bộ đặt trên
người chồng cô, trong mắt, trong lòng, đều là An Húc Thần.
Cô càng lún càng sâu,
không thể tự kiềm chế, nhưng còn anh? Thờ ơ, lạnh nhạt chôn vùi cô, lòng sắt
đá, có thể lung lay không?
“Húc Thần, cuối
tuần này đừng tăng ca, cùng ăn tối được không?” Trước khi tiễn anh ra cửa,
Huống Vịnh Ninh cố nói nhẹ nhàng đề ra yêu cầu, trong lòng thực ra bất an không
yên, lo sẽ bị anh từ chối.
Quả nhiên anh không nhớ
ngày kỷ niệm kết hôn một năm của bọn họ! Huống Vịnh Ninh không bất ngờ.
Nhưng, lời mời này, ý
nhắc nhở không phải đã quá rõ sao? Nếu anh có lòng, sẽ nhớ đến, nếu là không
nhớ nổi…
Cho dù nghĩ không ra, có
quan hệ gì đâu, chỉ cần ngày đó có thể ở cùng anh chúc mừng là tốt rồi! Cô tự
an ủi mình.
“Có chuyện gì
không?” An Húc Thần buồn bực hỏi.
Huống Vịnh Nịnh nhún vai
lắc đầu .“Chỉ muốn cùng anh ra ngoài ăn tối thôi, có thể đi không?”
An Húc Thần thấy cô rõ
ràng chờ mong đến thấp thỏm, lại ra vẻ thoải mái, bỗng nhiên có chút đau lòng,
không nhẫn tâm cự tuyệt.
Giống như anh đối xử với
cô rất tồi, nếu không sao ngay cả một lời mời ăn tối, cũng khiến cô xoay sở bất
an như thế?
Anh cười ngạo nghễ nhìn
cô, cố ý phụng phịu nói: “Phải là một bữa tối thật ngon, anh mới đồng ý.”
Huống Vịnh Ninh ngây
người, lâu lắm mới kịp phản ứng.
“Được, em đi thu xếp.” Cô
vui vẻ cười hớn hở, nếu không kiềm chế bản thân, có lẽ cô đã nhảy lên hoan hô
rồi.
Nụ cười còn xán lạn hơn
ánh mặt trời kia làm An Húc Thần lóa mắt, tim đập thật nhanh, ngay cả khi cửa
thang máy đã mở, cũng quên bước vào.
Giống như anh chưa từng
thấy hình ảnh vui vẻ của cô như vậy, mà anh chẳng qua chỉ đồng ý cùng ăn tối
với cô, có thể làm cho cô cao hứng đến vậy sao?
Cô có thể dễ dàng thỏa
mãn như vậy à? Còn rất đáng yêu nữa…
Nếu chỉ như thế này, anh
có thể làm được, cũng tình nguyện làm.
Nhưng, nhìn dáng vẻ hạnh
phúc vui mừng của cô, tâm tình anh cũng vui theo, đây là vì sao chứ?
Xem ra, ngay cả anh cũng
chưa phát hiện, hình ảnh cô đã đóng chiếm trong lòng anh, vô tình ngày càng lớn
hơn!
Đúng vậy, thật ra anh đã
không còn chán ghét cuộc hôn nhân này nữa, hơn nữa khi phát hiện đã đón nhận cô
vào cuộc sống của mình, dường như sự chán ghét trong lòng biến mất, thậm chí,
anh đã quen với cuộc sống có cô rồi……
“A, thang máy đến
rồi kìa!” Cô đẩy đẩy anh nhắc nhở.
An Húc Thần đột nhiên
hoàn hồn, bị luồng điện trong nụ cười của cô làm mất hồn, thật sự xấu hổ mà,
vừa muốn ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẻ mặt trái lại cứng đờ ra, nhìn rất buồn cười.
“Thời gian sau khi
ăn tối, em cũng sắp xếp được không?” Cô tiện thể yêu cầu, cơ hội khó mà có
được, cô liền được đẳng chân lân đằng đầu một chút.
“Ừ, cứ như vậy đi, hẹn
gặp lại.” Anh ngượng ngùng vội nói lời từ biệt, đi vào cửa thang máy xíu nữa
thì đóng lại.
Huống Vịnh Nịnh cực kỳ
vui vẻ, cuối cùng khi cửa thang máy đóng lại, hớn hở vỗ tay reo hò: “Ya, quá
tốt!”
Cô không biết vừa rồi
mình ảnh hưởng đến anh thế nào, chỉ biết khó có thể hẹn được nên nhất định phải
thu xếp thật tốt, đây là lần đầu tiên sau một năm kết hôn đấy!
Cô chỉ biết, chỉ cần có
kiên nhẫn, có nghị lực, cuộc sống hôn nhân của bọn họ nhất định có thể giống
như ăn đường, ngày càng ngọt hơn!
Vì kỷ niệm ngày kết hôn
có ý nghĩa quan trọng, Huống Vịnh Ninh lên mạng sưu tầm tư liệu, xem tạp chí,
căn cứ vào yêu cầu thức ăn ngon và không khí lãng mạn, tìm được một nhà hàng
danh tiếng theo kiểu dáng Tây Âu, sớm đặt chỗ trước.
Hôm nay lòng cô ngập tràn
mong đợi, buổi sáng trước khi An Húc Thần đi làm đã nhắc nhở, muốn anh trực
tiếp gặp cô ở nhà ăn, tiết kiệm thời gian đưa đón trong giờ cao điểm.
Còn cô thì tranh thủ thời
gian rảnh để cân nhắc trang phục, còn đi lựa quà kỷ niệm cho nhau, sau đó đến
nhà ăn trước một giờ để đặt phòng, chọn đồ uống, thong thả xem tạp chí.
Hắc hắc, ánh đèn đẹp,
không khí tốt, danh sách đồ ăn trên thực đơn nhìn đã thèm rồi, Húc Thần chắc
hài lòng lắm!
Cô còn có kế hoạch khác,
sau khi ăn uống xong, hai người đi uống nước, nếu anh chưa mệt, sẽ đến quảng
trường xem biểu diễn….
Khóe môi xinh đẹp cười
nhẹ, Huống Vịnh Ninh nhìn cảnh ngoài cửa sổ, đồng thời nhìn hình ảnh phản chiếu
của mình trong kính thủy tinh.
Bình thường không có cơ
hội ra ngoài với anh, ở nhà lại mặc tương đối nhẹ nhàng, cho nên ở trước mặt
anh, trang phục của cô hầu như không có gì đặc biệt, vì thế, ngày hiếm có này,
cô đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị đấy!
Một thân âu phục màu xám,
phối hợp với giày cao gót cùng màu, thoạt nhìn tự nhiên tao nhã lại không mất
đi vẻ xinh đẹp, mái tóc đen bóng mềm được buộc gọn phía sau đầu, lộ ra khuôn
mặt thanh tú mang theo chút cao ngạo, hi vọng có thể hấp dẫn anh nhìn cô vài
lần.
Đây là con gái vui mừng
khi thay đổi diện mạo! Cô chỉ muốn xinh đẹp trước người đàn ông mình yêu. Trước
hôn nhân không có tình cảm thì sao, sau khi cưới bọn họ có thể nảy sinh tình
cảm mà!
Vừa rồi cô đã mua đồng hồ
đeo tay, giá khá đắt, nhưng vì đây là ngày kỷ niệm đầu tiên, thứ đầu tiên thuộc
về ngày kỷ niệm của hai người, cho nên cô đã quyết định lấy.
Giở quà ra, Huống Vịnh
Ninh cẩn thận từng tí, yêu thích không rời xem đi xem lại, tưởng tượng ra cảnh
khi anh nhận được quà, khóe miếng nhếch lên nụ cười ngọt ngào.
Yêu, ngay cả chờ đợi cũng
cảm thấy hạnh phúc.
Văn phòng chủ tịch tập
đoàn Thế An, xuất hiện một người ngoài ý muốn, thân phận của người đến cũng làm
cho người vốn nghiêm túc làm việc như An Húc Thần phải mỉm cười vui vẻ.
“Chú nhỏ!” Cùng
tiếng kêu nũng nịu, An Nhã niềm nở vẫy tay, đi thẳng đến chỗ An Húc Thần, nhảy
lên ôm anh một cái.
“Cháu là Nhã Nhã?”
An Húc Thần vội vàng kéo hai tay của cô ra, nghi ngờ đánh giá.
“Đúng vậy, chú không nhận
ra cháu sao?” An Nhã cười láu lỉnh quay một vòng trước mặt anh.
“Tí nữa thì không nhận
ra, cháu thay đổi nhiều quá, nếu đi trên đường, cháu không nói, chắc chú không
nhận ra đâu.” An Húc Thần kinh ngạc nhìn đứa cháu gái mười tám tuổi này, anh
chỉ nhớ nó như đứa trẻ mười tuổi vậy, ba năm trước còn rất nhỏ, sao lúc này
lại… Tuy nhìn kỹ vẫn nhận ra nét quen thuộc, nhưng ngoại hình đã thành một
người trưởng thành rồi.
“Là đẹp hơn sao?”
Cô bướng bỉnh liếc anh một cái.
“Đúng.” An Húc Thần cưng
chiều đáp, vì lúc trước khi còn ở nhà chưa ra nước ngoài, anh vẫn luôn yêu
thương An Nhã, cho nên dù ngăn cản về khoảng cách, vẫn liên lạc với nhau. “Ba
mẹ cháu đâu? Không về Đài Loan với cháu à?”
“Bọn họ không về.”
An Nhã lè lưỡi. “Lần này cháu đi cùng vài đứa bạn đi du lịch Đài Loan á.”
An Húc Thần đổi sang thái
độ bề trên hỏi: “Bọn họ có biết không?”
“Đương nhiên biết a, nếu
không cháu lấy lộ phí đâu ra.” Cô cười khẽ nói.
“Vậy là tốt rồi.” Anh gật
đầu.“Bạn cháu đâu?”
“Do lệch giờ nên bọn nó
chưa đến, cho nên hôm nay là thời gian tự do hoạt động, cháu đến tìm chú trước,
đi chỗ nào chơi đi chú?” An Nhã thân mật kéo cánh tay anh.
“Muốn về nhà ăn cơm
không?” Anh đề nghị, nghĩ cha mẹ mà thấy An Nhã chắc sẽ rất vui.
“No no no! Lần sau ba mẹ
cháu về cũng lại đến đó thôi.” An Nhã xin miễn cho kẻ bất tài, lắc đầu thật
mạnh.
Hôm nay cô đến đây, thầm
nghĩ nhìn thấy người chú đẹp trai của cô là tốt rồi, không muốn ăn cơm với bề
trên đâu, chẳng thú vị gì cả!
Anh nhún nhún vai. “Cũng
tốt.” Cách xa nhau hai thế hệ, sẽ có khác biệt, cũng không miễn cưỡng, hơn nữa,
An Nhã đến quá bất ngờ, nhất thời đưa nó về làm mẹ chưa sẵn sàng.
“Chú mời cháu đi ăn tối
đi, chú theo cháu, chúng ta đi dạo chợ đêm, cháu nhớ quà vặt ở Đài Loan lắm!”
Trong mắt cô đảo một cái, đã nghĩ ra ý tưởng.
“Chợ đêm?!” An Húc
Thần cất giọng kỳ quái, bỗng nhiên nhớ đến buổi hẹn với Huống Vịnh Nịnh. “Nhưng
hôm nay không tiện......”
An Nhã vừa nghe thấy chú
có khuynh hướng khước từ, chạy nhanh đến lắc tay chú, làm nũng thuyết phục. “Ai
ui, đã bao lâu người ta không về, hơn nữa chỉ có hôm nay mới rảnh, tiếp theo
còn phải đi du lịch với bạn học, không có thời gian gặp chú đâu!”
An Húc Thần chần chừ do
dự.
Nhã Nhã nói đúng, bọn họ
xa cách ba năm mới gặp, lại chỉ có hôm nay, nếu chờ đến lần sau, không biết đã
là bao lâu rồi….
Mà anh và Huống Vịnh Ninh
thì có thời gian, chỉ là bữa tối thôi mà, muốn lúc nào chẳng được, cho dù hôm
nay phải hủy hẹn, ngày mai bù lại cũng được.
Được rồi, quyết định vậy
đi. Người con gái kia trước nay đều rất quan tâm anh, chỉ là một lần lỡ hẹn
thôi, chắc cô sẽ thông cảm.
“Được hay không
vậy?” An Nhã thúc giục, cái miệng nhỏ nanh chu ra cứ như là đeo thêm ba cân
thịt cũng được, tính cách của nó chẳng khác gì hồi bé cả.
“Được rồi, thật bó
tay với cháu, lần sau nhớ là phải nói trước nhé!” Anh đáp ứng, vì nhà cháu gái
ở xa mà đồng ý, ngược lại còn gọi điện thoại hủy cuộc hẹn.