Đây không phải trời cao
trừng phạt, mà là Huống Vịnh Ninh trừng phạt.
Trừng phạt An Húc Thần
một năm qua lạnh nhạt khinh thường, trừng phạt anh đã đồng ý kết hôn mà không
giữ mình trong sạch, còn cùng bạn gái cũ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
“Chị, chị thật sự muốn
tiếp tục làm vậy sao?” Vươn người trong lòng Huống Vịnh Ninh, Huống Uy Uy lo
lắng hỏi.
“Ừ, chị đã chán anh ấy
lắm rồi.” Huống Vịnh Ninh lấy gương, vừa xoa vào vết thương đã được băng lại
trên mặt, vừa đáp.
“Nhưng em thấy anh ấy rất
có thành ý, mỗi ngày đều gọi điện hỏi han ân cần, không giống như chị nói là
lạnh nhạt a!” Huống Uy Uy dựa trên việc quan sát ban nãy nói.
Tình cảm của hai chị em
cô rất tốt, cho nên cô là người duy nhất biết chị cô đang giả vờ mất trí, nhưng
ba năm nay cô đều học ở nước ngoài, cuộc sống sau hôn nhân của chị cô cũng
không rõ, dù lúc nghe chị thông báo qua điện thoại, không nghe ra chị đang oán
hận cái gì, không ngờ một khi bộc phát lại nghiêm trọng như vậy.
“Đúng vậy, về điểm
này chị cũng rất buồn bực, không hiểu sao anh ta lại thay đổi nhiều như vậy?”
Huống Vịnh Ninh phiền muộn thở dài. “Nhưng, cho dù anh ta có bỏ thái độ lãnh
đạm, cũng không có nghĩa phủ nhận chị đã bị bỏ rơi ngay tại ngày kỷ niệm kết
hôn, còn cùng người phụ nữ khác dạo chợ đêm nữa chứ.”
Cô có thể chịu được anh
lạnh nhạt, chịu được trong lòng anh không có cô, nhưng quan trọng là trong lòng
anh không được có người phụ nữ khác, nếu người anh yêu là người khác, như vậy
sự chịu đựng của cô chẳng có ý nghĩa gì, cũng chính vì thế, cô chọn chấm dứt.
“Cũng đúng.” Huống Uy Uy
hạ vai xuống, không thể nói hộ An Húc Thần được nữa. “Nhưng, chị xuất viện hơn
một tháng, luôn tránh không gặp mặt cũng không phải biện pháp.”
“Chị biết.” Huống
Vịnh Ninh cất thuốc vào ngăn kéo, xoay người đối mặt với em gái.
“Vậy chị có tính
làm gì không?” Cô hỏi.
“Có, ly hôn.” Ánh mắt
Huống Vịnh Ninh kiên định, dứt khoát kiên quyết nói ra quyết định của mình.
Sáng sớm mùa mưa, trời
đầy bụi, vài ngày mưa tầm tã, làm cả thành phố nhiễm màu khói, như sắp mốc meo
đến nơi, cũng khiến tâm tình người ta buồn bực theo.
Sau khi An Húc Thần rời
giường, tắm một cái để thay đổi tâm trạng.
Cô đơn khó ngủ, mấy ngày
nay anh ngủ không ngon.
Cuộc sống hôn nhân một
năm, đã hình thành thói quen bên cạnh luôn có cô, khi cô hiện diện, trong chăn
vô cùng ấm áp, trong không khí tràn ngập một mùi hương ngọt ngào, khi về muộn
cô sẽ để đèn cho anh, khi trời lạnh thì đặc biệt nấu canh vì anh, có tiếng nói
dịu dàng dặn dò thăm hỏi, có nụ cười ngọt ngào chào đón anh….
Nhưng cô đã… không còn …
không ở… cái gì cũng không!
Chiếc gối và chiếc chăn
trống không khiến anh mất ngủ, không thấy mùi hương ngọt mát trong không khí,
chỉ còn lại cô đơn chua xót, về muộn chỉ có màn đêm chờ anh, giúp việc Thôi đại
thẩm nấu canh, pha nước trái cây, nhưng vị lại khác, không nghe thấy tiếng nói
của cô, không nhìn thấy nụ cười của cô, cả người anh đều bức bối!
Thế mới biết, cái vô tình
kia thật đáng sợ bao nhiêu! Cô như một loài cây, lan tràn trong lòng anh, anh
ngây thơ không biết, còn tưởng chẳng thay đổi gì, cho đến khi cô muốn đi, anh
đau tận cõi lòng, lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra cô đã bám rễ kiên cố dưới đáy lòng
anh rồi.
Chẳng lẽ loài người thật
sự có thói xấu kỳ quái như thế, khi mất đi mới biết là quan trọng, mất đi rồi
mới hối hận đã không trân trọng?
Khi quên anh, Vịnh Ninh
trở nên rất lạnh lùng, thái độ khi yêu và khi không yêu anh quả thật khác nhau
một trời một vực!
Anh rất nhớ những chuyện
trước kia, Huống Vịnh Ninh luôn chỉ nhìn mình anh, toàn tâm toàn ý chăm sóc
anh, không như hiện tại, cô bằng lòng gặp anh, anh đã cảm kích giống như được
ân trời biển của hoàng đế vậy.
Đúng vậy, cô bằng lòng
gặp anh, hẹn gặp giữa trưa, vì thế, cả tối qua anh cao hứng lăn qua lộn lại,
nằm hồi lâu mới ngủ.
Có lẽ, cô chịu dọn về?
Hay là, cuối cùng cô đã
nhớ ra anh?
Dù cho thế nào, khi cô
gọi đến hẹn gặp, tâm tình của anh như hồi thiếu niên, sắp được hẹn hò cùng cô
bé thầm mến, nhảy nhót đầy mong đợi, anh nhân dịp lần gặp mặt này, muốn thuyết
phục cô trở về nhà của họ.
Đến giữa trưa, thời tiết
vẫn không tốt hơn, mửa nhỏ rả rích không ngừng, những giọt mưa đọng trên cửa sổ
thủy tinh thành màn mỏng, che mất tầm nhìn, trên cửa sổ chỉ có một mảnh sương
mù.
Huống Vịnh Ninh và An Húc
Thần hẹn gặp tại một nhà hàng bít tết trên tầng cao nhất, chỗ ngồi gần cửa sổ,
càng nhìn rõ khung cảnh thành phố đang khóc hơn.
Bọn họ ngồi đối mặt, tự
cầm thực đơn chọn món, bồi bàn đứng chờ không xa, quan tâm chu đáo, xem xét
thời gian.
“Muốn ăn gì?” Anh nở nụ
cười, thận thiện giới thiệu. “Muốn món hải sản sáu phần không? Trứng tôm nướng
ở đây được lắm.”
Huống Vịnh Ninh nhấc mi
nhìn anh, thật nhẹ nhàng, nở nụ cười như trước.
“Anh đúng là chồng tôi
sao?” Cô chớp mắt mấy cái, nghi ngờ hỏi.
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
Từ việc gọi cơm nhảy sang đề tài này, làm anh không kịp phản ứng. Chắc cô phải
rất rõ, chứng minh thư, hộ tịch, tất cả đều có thể chứng minh, đó không phải là
giả.
“Vì anh nói chúng
ta đã kết hôn được một năm, nhưng anh lại không biết tôi dị ứng với trứng tôm.”
Cô tiếp tục lật menu, trước sau không thèm để ý đến anh.
An Húc Thần bỗng dưng
nghẹn lời. Bây giờ anh mới biết cô không thể ăn trứng tôm!
“Anh...... Tự dưng anh
quên mất.” Anh kiếm cớ.
“À?” Cô cũng không phản
bác, rõ ràng không phải anh tự dưng quên, mà cho đến bây giờ cũng không biết.
“Vậy anh biết tôi thích gì không? Có biết màu tôi thích không? Thích ăn gì?
Thích đi du lịch nước nào…”
Cô biết nhưng lại còn
quăng ra một đống dấu chấm hỏi, đánh vào đầu anh hai cái mạnh, sắc mặt trong
chốc lát lúc trắng lúc hồng, tốc độ tuần hoàn máu vượt ngưỡng bình thường.
“......” An Húc
Thần hổ thẹn lại áy náy.
Anh quá vô tâm với cô,
ngay cả những hiểu biết cơ bản cũng không rõ, ngược lại, cô, tìm kiếm thói quen
ăn uống của anh, để ý đến những thứ anh yêu thích đam mê, mức độ quan tâm đúng
là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, anh cảm thấy thật xấu hổ và áy náy, là anh
đã xử tệ với cô!
Huống Vịnh Ninh lại đổi
đề tài khác, cũng không ép anh phải cho cô đáp án, dù sao cô cũng rõ căn bản là
anh không biết.
Tiếp theo bọn họ gọi món,
vừa dùng cơm, vừa tán hươu tán vượn trò chuyện, vì sự kiện trứng tôm, An Húc
Thần luôn để ý đến nhất cử nhất động của cô, cùng với thói quen dùng cơm, lại
không dám biểu hiện rõ, sợ cô đang mất trí lại nhận ra anh chẳng hiểu chút cô
về cô.
“Thực ra. Hôm nay tôi hẹn
anh ra đây, là có chuyện muốn bàn với anh.” Ăn xong cơm trưa xong rồi, nên nói
chuyện thôi, không nên kéo dài nữa, Huống Vịnh Ninh nói vào vấn đề chính.
“Chuyện gì?” Thấy
cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, An Húc Thần nghiêm nghị đáp lại, tâm tình
không hiểu sao trở nên bất an.
“Tôi muốn ly hôn.” Cô
bình tĩnh nhìn anh, không nhanh không chậm nói mục đích.
“Ly hôn?!” Trong nháy mắt
toàn thân anh cứng lại, kinh ngạc không thôi, đề xi ben tăng vọt. “Tại sao? Đang
tốt vì sao lại muốn ly hôn?”
“Không tốt lắm, tôi
đâu còn nhớ anh.” Cô nhấn mạnh.
“Chỉ là em tạm thời quên
anh thôi, nói không chừng ngày nào đó sẽ nhớ ra anh.” Anh nhíu mày phản bác.
“Nói không chừng tôi mãi
mãi cũng không nhớ ra.” Cô cố ý nói ngược, kiên trì quyết định. “Chúng ta ly
hôn đi, tôi không muốn sống chung với một người xa lạ.”
“Anh không đồng ý.” Anh
lắc đầu cự tuyệt, không ngoài sự tình lại càng tệ hơn, từng bước đến ly hôn.
“Tại sao không?” Cô mở to
đôi mắt thanh tú, thầm đoán vì sao anh không chấp nhận?
Dù sao anh cũng không yêu
cô mà, lúc trước anh chấp nhận kết hôn, chỉ vì đám cưới là điều kiện viện trợ
tài chính của cha cô, anh phải tiếp nhận, cho nên giờ ly dị không phải anh càng
thoải mái sao?
Về sau, anh muốn đi
chơi với người phụ nào thì đi chơi với người phụ nữ đó, không cần phải lăn tăn
nữa đó sao!
Tại sao không? Bị hỏi, An
Húc Thần nghẹn lời, trong phút chốc, tim đập thật mạnh và loạn nhịp.
“Vì...... vì anh
yêu em.” Từ tiếng vọng trong nội tâm, anh thốt ra.
Huống Vịnh Ninh kinh sợ
vì lời tỏ tình bất thình lình này, tim như bị thắt chặt lại.
Anh nói anh yêu cô?!
A, anh tưởng cô thật sự
quên tất cả về anh, cho nên thuận miệng nói bừa nói láo sao?
Anh yêu cô thì sẽ không
lạnh nhạt với cô, sẽ không ngay cả việc dị ứng này cũng không biết, sẽ không
thất hẹn với cô, sẽ không giấu cô, ở chung chỗ với một người phụ nữ khác.
Đã thế, sao anh có
thể yêu cô chứ?
Nhưng, cô cũng nghi ngờ,
vì nguyên nhân gì, có thể khiến người kiêu ngạo tự phụ như anh vì không muốn ly
hôn mà không tiếc nói ra lời trái lương tâm?
“Anh nói anh yêu tôi?” Cô
khẽ hỏi, mang theo nụ cười khó hiểu. “Một chút ấn tượng tôi cũng không có, anh
có gì chứng minh không? Có ảnh? Phim? Nhật ký? Hay có vật kỷ niệm nào không?”
Không phải cô cố ý gây
khó dễ, đây là thật, cô nhớ anh chưa từng yêu cô, thậm chí ngay cả một câu dịu
dàng cũng chưa từng nói.
An Húc Thần lại bị hỏi
đến cứng họng, nói không nên lời; thật sự anh không có chứng cứ, những thứ cô
vừa nêu, một món cũng không!
Vì anh đáng giận, khi cô
đối mặt với sống chết, mới nhận ra phần tình cảm này, cho dù giờ mở miệng nói
lời yêu với cô, lại mang cảm giác vừa thất bại vừa tội lỗi.
“Em rất yêu anh.” Anh như
người chìm trong nước, vịn vào một thân cây duy nhất.
Nghe vậy, bàn tay mềm mại
Huống Vịnh Nịnh để trên đùi nắm chặt thành quyền, cố gắng chịu đựng ghen tuông
ngập tràn trong không khí.
Anh biết tình cảm của cô,
vì sao còn đối xử như vậy với cô?
Cô che dấu cảm xúc rất
khá, không để lộ yếu ớt trong đáy lòng, dùng biểu tình thờ ơ, kiên cường mở
miệng: “Thật xin lỗi, tất cả tôi quên sạch rồi, cho nên giờ tôi cũng không yêu
anh dù chỉ một chút, mong anh đừng dùng danh nghĩa vợ chồng để níu kéo tôi
nữa.”
Anh khổ sở nhìn cô, ngực
như bị trăm ngàn mũi tên bắn trúng, đau khổ giam cầm trong cổ họng.
Tuy biết cô không nhớ
anh, nhưng là đôi môi kia khi đắm chìm trong hoan ái đã thổ lộ tình yêu với
anh, giờ nghe cô nói không hề yêu anh, anh như bị một quyền thật mạnh đánh
trúng, đau đến nổ đom đóm mắt.
“Nếu sau khi ly hôn em
lại nhớ ra lời nói của anh thì làm sao?” Anh tranh đấu, tin là Huống Vịnh Ninh
dịu dàng giàu tình cảm trước kia sẽ không vô tình như vậy.
“Vậy đến lúc đó tính
sau.” Cô nhếch môi mỉm cười, không hùa theo sự lạc quan của anh.
Trên thực tế, nếu cô thật
sự quên anh, vậy bọn họ còn có thể ở chung chỗ, chính bởi căn bản cô chưa quên,
cho nên việc bị thờ ơ lạnh nhạt, lừa gạt ngoại tình không thể tiêu tan đi được.
An Húc Thần nhìn ra thái
độ kiên định trong ánh mắt cô, không chắc nếu mình phản đối thì cuối cùng, cô
có căm hận anh hay không?
Nếu trở mặt thành thù,
chẳng phải còn tệ hơn ly hôn sao?
“Nếu anh đồng ý rồi, về
sau chúng ta có thể gặp mặt như bạn bè không?” Anh đưa ra điều kiện, không muốn
không còn liên hệ gì hết với cô, ít nhất còn có thể gọi điện, tình cờ gặp mặt,
anh mới có thể cố gắng một lần nữa thay đổi cô.
“Có lẽ vậy!” Huống
Vịnh Ninh nhún nhún vai, không đáp thẳng, chỉ cúi đầu lấy từ túi ra một bao
thư, rút một tờ giấy từ bên trong ra, đặt lên trước mặt anh.
An Húc Thần nhìn
Huống Vịnh Nịnh đã ký sẵn lên đơn xin ly hôn, cả trái tim rơi xuống đáy cốc—
Thì ra, sự trừng phạt
không phải chỉ có quên anh, mà còn là con đường ly hôn này nữa.
Trước kia anh được yêu mà
kiêu ngạo, giờ mất đi tình yêu của cô, kiên định biến thành phù phiếm, hạnh
phúc biến thành bi thương, không khác gì kẻ thất phu.
Phòng bar náo nhiệt,
Men’s talk sôi động, An Húc Thần, Trịnh Duẫn Võ và Chu Nghị, ba người đàn ông
độc thân nâng cốc tâm tình nỗi lòng với nhau.
“Mọi chuyện cứ kết thúc
như vậy sao?” Chu Nghị nghe cảnh ngộ An Húc Thần gặp phải, không nhịn nổi thấy
đáng tiếc thay anh.
An Húc Thần mở miệng uống
bia, cười thản nhiên.
“Không phải có người nói
hạnh phúc không tự nhiên đi đến tận cửa, phải dựa vào sự cố gắng của bản thân
để đạt được hay sao?” Mắt anh sáng lên, đã có tính toán rồi.
Tính cách của anh trước
giờ vẫn vậy, không làm thì thôi, đã làm thì không thể không thành công, với anh
mà nói, cửa hạnh phúc từng tự động đưa tới, là anh khinh thường nên mới để nó
chạy mất, nếu anh đã xác định lòng mình, sẽ chủ động ra trận, tìm lại hạnh phúc
về.
“Nói rất đúng, tuy
bà xã của cậu nói muốn ly hôn, nhưng cũng không nói về sau sẽ thành người dưng,
cho nên núi không chuyển thì đường chuyển, cậu phải nghĩ ra lý do để tiếp cận
cô ấy, đừng quá nóng vội mà hỏng chuyện, quên không có nghĩa là quên mãi mãi.”
Bàn tay to của Trịnh Duẫn Võ vỗ lên vai An Húc Thần, động viên anh
một chút.
“Ừ, trước mắt tất
cả là thời kỳ quá độ, sẽ có chuyện biến tốt đẹp, tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng vậy
đâu!” An Húc Thần cũng rất tin bản thân.
“Nhưng nói lại, cậu yêu
vợ thật sao?” Chu Nghị tò mò hỏi thăm.
Thân là bạn tốt, đương
nhiên không quên câu nói bất mãn của anh ban đầu, hơn nữa theo chân bọn họ đến
cuộc sống hôn nhân, hoàn toàn không có tư vị ngọt ngào của tân hôn cả, lúc này
bà xã đã quên anh, anh lại trở nên khẩn trương, bối rối như vậy.
“Nói nhảm!” Trịnh
Duẫn Võ lập tức quăng luôn quan điểm của anh, nghiễm nhiên thành người phát
ngôn cho An Húc Thần. “Nếu không yêu, ly hôn chính là gãi đúng chỗ ngứa, làm gì
mà muốn quay lại nữa? Không phải là ăn no dửng mỡ à?”
An Húc Thần cười cười,
nhìn Trịnh Duẫn Võ và Chu Nghị cãi nhau ầm ĩ, suy nghĩ lại bay đến trên người
Huống Vịnh Nịnh, nhớ đến cô, lòng lại trở nên mềm mại, vừa mâu thuẫn vừa chua
xót.
Lúc trước, vì anh không
cần hao tâm tổn trí theo đuổi, cho nên coi sự tồn tại và việc làm của cô là
đương nhiên, chưa từng băn khoăn đến cảm xúc của cô, càng không nói đến việc
tốn tâm tư lấy lòng cô….
Cuộc sống tủi thân như
vậy, còn chịu đựng lâu như vậy, đúng là đã làm khó cô!
“Ai, truyền thụ một
chút đi, làm thế nào mới có thể làm phụ nữ cảm động?” An Húc Thần khiêm tốn
thỉnh giáo hai gã quân sư sẵn có.
“Ha, cậu hỏi đúng người
rồi, bổn đại sư từ ba tuổi đã có bạn gái, đến bây giờ đã có hai mươi tám năm
kinh nghiệm đầy mình…” Chu Nghị khoa trương khoác lác nói.
“Dựa vào cái kinh nghiệm
ba tuổi đã bắt đầu bị đá thì có?” Trịnh Duẫn Võ tức giận nhổ vào Chu Nghị, hai
người thật giống đôi oan gia, cách bồi dưỡng tình cảm chính là vừa thấy mặt
liền đấu đá, thỉnh thoảng tranh cãi một trận để phát triển tình cảm. “Đừng nghe
Chu Nghị, Húc Thần, mình dạy cậu, nhớ năm đó, khi mình còn học trong trường,
trong mắt các học sinh nữ, mình chính là một bạch mã hoàng tử đấy…”
“Con khỉ, người như
con vượn thế kia từ lúc nào lại hóa bạch mã vương tử ý nhể?” Giờ lại là Chu
Nghị mắng Trịnh Duẫn Võ, hai người lại chiến nhau.
Thật ồn ào a...... An Húc
Thần trợn trắng mắt, bê cốc bia lên, một hơi cạn sạch.
Haizz, chắc điên mất
thôi, mới hỏi hai tên này một chút đã chẳng đâu với đâu rồi.
Xem ra, muốn xoay chuyển
người kia, nên tự mình đối mặt thôi!