Editor: Cẩm Tú
Những lời này đã làm nhục cha mẹ đã qua đời của cô, La Bách Việt giận đến mặt trắng bệch. "Bà làm mẹ chồng mà nói như thế, chẳng lẽ đây chính là phép tắc của nhà họ Tô sao?!"
Vương Lỵ Vân giận dữ. "Thái độ gì đấy? Đây là giọng điệu để nói chuyện với trưởng bối sao?"
"Nếu mang thân phận trưởng bối ra áp đặp, tcũng cần phải hành động giống trưởng bối, thì mới đáng để người khác tôn kính!"
Lúc Tô Tế Nhân chạy đến vừa đúng lúc nghe thấy, sắc mặt trầm xuống. "Bách Việt, sao em lại nói chuyện với mẹ như thế? Nói xin lỗi bà đi."
La Bách Việt kinh ngạc."Tại sao em lại phải xin lỗi? Là bà ấy chửi mắng ba mẹ em trước!"
"Ở nhà này, tuyệt đối không được vô lễ với trưởng bối." Anh cao giọng nói: "Nói xin lỗi, ngay lập tức!"
Sai là mẹ chồng, tại sao cô lại phải xin lỗi? Cô tức giận trợn trừng mắt nhìn chồng, mẹ chồng đang cười lạnh, đột nhiên quay đầu chạy ra khỏi phòng khách.
Tô Tế Nhân sửng sốt một chút, liền đuổi theo.
"Bách Việt!" Anh gọi cô, cô không để ý tới, anh liền nắm chặt tay cô ở trước phòng ngủ.
"Từ nhỏ em đã được giáo dục như vậy đấy, cho dù trưởng bối vô lý như thế nào, cũng không thể không kính trọng trưởng bối, hôm nay nếu đổi lại là cha mẹ anh đối với em như vậy, em cũng sẽ đie[danl.qd không có câu oán hận nào, anh hiểu không?"
"Đáng tiếc ba mẹ em đã chết! Cho nên hôm nay em liền bị vũ nhục sao?" Cô phẫn uất.
Nhìn vành mắt đỏ hoe của cô, anh đau lòng, giọng điệu trở nên nhu hòa hơn. "Em và mẹ không hòa thuận, tại sao không nói với anh?"
"Em cho là có thể dựa vào chính mình dành được sự tán thành của bà ấy, bây giờ em mới biết em sai lầm rồi, bà ấy khinh thường em, chưa bao giờ xem em là con dâu." Tất cả đều là cô nhiệt tình, mẹ chồng hoàn toàn không cảm kích, vẻ mặt khinh miệt đó làm cho cô tuyệt vọng. Họ vĩnh viễn không thể hòa thuận ở chung." Chúng ta không thể dọn ra ngoài ở sao?"
Anh khó xử. "Mẹ hi vọng sau khi anh kết hôn sẽ ở chung với mẹ, hơn nữa bà ấy chỉ có một đứa con trai là anh, anh có nghĩa vụ ở bên cạnh để chăm sóc bà."
"Cho nên anh không thể làm gì khác hơn là hy sinh em, để cho em tiếp tục bị bà ấy ghét bỏ."
"Anh tuyệt đối sẽ không hy sinh em." Anh trịnh trọng cầm lấy đôi tay của cô. "Đối với anh, em và mẹ đều rất quan trọng, anh sẽ khai thông mẹ, coi như là vì anh, em hãy nhẫn nhịn."
"Nếu như bà ấy cố tình gây sự, anh có thể nói ngay trước mặt bà ấy được không?"
Anh cứng họng."Mẹ là trưởng bối, anh chỉ có thể khuyên bà ấy......"
Anh nói luân lý, cô lại chỉ nghe thấy đạo lý, hoàn toàn không dung hòa.
Cô nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh. "Vậy tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, tình hình như tối hôm nay không phải là lần cuối cùng."
Cô không cần sắm vai con dâu thuận theo ý bà ấy nữa, đối với người mẹ chồng được voi đòi tiên này, phương pháp duy nhất là để cho bà ấy biết ——cô cũng không phải là người dễ bắt nạt.
************
Hình tượng gia đình vui vẻ hòa thuận bị xé tan, từ đó nhà họ Tô không còn yên ồn.
Như La Bách Việt đoán, Vương Lỵ Vân nghe không nghe theo lời khuyên giải của con trai, chỉ cần con dâu có ý kiến, bà ấy nhất định sẽ nghĩ là con dâu đang khiêu chiến quyền uy của bà, tiến tới cãi vả, mỗi lần cãi nhau một trận với con dâu, đánh liền gọi điện thoại oán trách với con trai.
"Cô ta thật là quá đáng! Mẹ tổ chức tiệc sinh nhật năm mươi tuổi, cô ta lại đặt một bàn thức ăn 8000 rẻ tiền!"
"Mẹ." Tô Tế Nhân nhìn bảng báo cáo trên bàn, mi tâm nhăn lại thật sâu."Năm phút sau con phải đi họp."
"Hoãn đi! Công ty đều là người một nhà, hoãn buổi họp có khó khăn gì? Hóa ra ngay cả mẹ mình chịu uất ức con cũng không muốn nghe?"
Anh ôn tồn khuyên."Mẹ, chúng ta đã nói qua rất nhiều lần, cá tính của Bách Việt tương đối nóng nảy, thật ra thì không có ác ý, mẹ lớn tuổi, ở nhà hưởng phúc là được rồi, mọi chuyện đều giao cho cô ấy làm ——"
"Cho cô ta làm kết quả chính là thọ yến của mẹ lại là một bàn thức ăn có 8000! Cô ta cố ý làm cho mẹ mất thể diện trước đie[danl.qd mặt thân thích! Cô ta có con làm chỗ dựa, hoàn toàn không đặt mẹ ở trong mắt, mẹ muốn có cháu đích tôn, kết hôn hai năm cũng không có tin tức gì!"
"Chuyện này bọn con cũng đã nói qua, chuyện đứa con không thể miễn cưỡng, con cũng không để ý là sinh con trai hay con gái——"
"Nhưng mẹ để ý! Mẹ biết, con sợ vợ con khó xử, hoàn toàn không để ý đến ta nghĩ như thế nào!" Đầu bên kia nghẹn ngào.
"Lúc đầu nếu như con không phải là con trai duy nhất của ba con, bác cả cũng sẽ không thầm che chở chúng ta, sớm đã bị bác gái bức đến sống không nổi nữa. Bọn họ coi trọng tổ tiên, mẹ muốn cháu trai không phải là vì con sao, con ấy, có vợ rồi là không cần mẹ nữa, nói hiếu thuận gì đó đều là làm cho người ngoài nhìn, đều không nghe lời của ta......"
Tô Tế Nhân yên lặng nghe dạy dỗ, tâm phiền ý loạn. Chuỗi đối thoại như vậy gần như ngày nào cũng có, mẹ anh cự tuyệt khai thông, càu nhàu kết luận nhất định là anh và vợ anh không đúng, mà khi anh nói chuyện với vợ, thì cũng có được phản ứng không mấy tốt.
"1,5 vạn bà ấy chê lãng phí, 8000 lại chê quá rẻ, rốt cuộc muốn em như thế nào?" Ngữ khí của La Bách Việt Việt trở nên gay gắt.
"Em nghe theo lời mẹ là được rồi." Tô Tế Nhân nhìn cô, sống lưng cô ưỡn thẳng, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói cường ngạnh giống như đang thảo luận phải đánh ngã kẻ địch. Anh rất mệt mỏi, công đie[danl.qd việc nặng nề làm cho anh hao tổn tinh thần, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ làm cho anh mệt mỏi.
"Em có lần nào không nghe theo lời bà ấy sao? Nghe theo bà ấy, bà ấy còn than phiền với anh, sau đó anh lại tới tìm em để khai thông, không dứt."
"Không bằng chúng ta diễn trò, anh làm bộ giáo huấn em cho mẹ nhìn, có lẽ bà ấy sẽ không như vậy nữa——"
"Em không muốn." Cô quả quyết cự tuyệt. "Em không làm gì sai, cố tình gây sự chính là bà ấy, người cần phải giáo huấn là bà ấy."
Anh không nhịn được cao giọng lên. "Anh có thể giáo huấn như thế nào đây? Bà ấy là mẹ anh!"
Vẻ mặt cô lạnh xuống. "Anh không thể động tới bà ấy, sẽ phải lấy em ra để khai đao sao?"
"Ý anh không phải thế, anh......" Anh mệt mỏi che trán, trên cổ giống như có đôi tay vô hình đang bóp chặt, cuộc hôn nhân này làm anh hít thở không thông, nhưng anh không buông tha. "Em không thể thông cảm cho lập trường của anh sao?"
"Anh có bao nhiêu thông cảm đối với em?"
"Bách Việt, em có cần phải ôm chặt lý lẽ của em không buông như vậy sao?"
"Thì sao, làm cho anh rất chán ghét sao?" Giọng nói của cô trở nên lạnh lẽo. "Em biết làm thế nào để giải quyết được phiền não của anh. Chúng ta ly hôn, anh cưới một người phụ nữ mà mẹ anh hài lòng, cam đoan về sau anh sẽ được thanh tĩnh."
Đây là lần chiến tranh lạnh đầu tiên sau hai năm kết hôn của bọn họ, sau đó anh lại mở lời xin lỗi trước, cuộc tranh cãi kết thúc, nhưng kể từ đó ý niệm ly hôn ăn sâu bén rể ở trong lòng cô. Anh là người đàn ông tốt, có trách nhiệm, coi trọng gia đình, nhưng người mẹ ngang ngược lại làm cho mọi chuyện trở thành cục diện bế tắc.