Editor: Cẩm Tú -
Cứ như vậy, nhà trẻ dành được mười ngày hòa hoãn, tạm thời có thể thở một hơi được rồi.
Hoàng hôn, La Bách Việt cùng con gái die]n"da.lqơd về nhà, nói với em gái về chuyện ngày hôm nay, còn có quà tặng sinh nhật làm cô tức chết kia, La Diệu Tĩnh cười to, trầm trồ khen ngợi.
"Anh rể rất đẹp trai! Món quà sinh nhật này thật quá mức tưởng tượng mà!"
"Anh chị ly hôn rồi, đừng gọi anh ta là anh rể nữa." La Bách Việt rất buồn bực. "Anh ta thật ác độc, muốn anh ta kéo dài thêm tầm vài ngày, vừa bắt đầu anh ta còn cự tuyệt."
"Nhưng sau một trận bị chị chém gọt thì đã mềm hóa rồi còn gì, xem ra anh ấy vẫn còn tình cũ với chị!" La Diệu Tĩnh cười hì hì. "Không bằng chị lấy sắc dụ anh ấy, lừa gạt anh ấy đưa nhà trẻ cho chị."
"Làm ơn, đây là chuyện chính sự, phải dùng phương pháp chính đáng để giải quyết." La Bách Việt rất chính nghĩa, dùng phẩm chất riêng của phái nữ để can thiệp đã là chừng mực lớn nhất của cô, thái độ của anh đã dao động, cô chỉ có thể phỏng đoán, việc anh thỏa hiệp có liên quan tới cái nút áo kia.
"Anh ta muốn làm việc công, chị liền giúp anh ta giải quyết việc công, anh ta muốn chị chứng minh ‘Canh Mầm’ có giá trị tồn tại, chị liền chứng minh cho anh ta xem!"
"Nhưng chị vẫn yêu anh ấy, không phải sao?"
Cô không phủ nhận."Đừng nói nữa."
"Lam thì sao? Con bé nhìn thấy cha ruột, có phản ứng gì?"
"Chị chưa nói với con bé." Thấy con gái thay xong đồ đi ra ngoài, trên tay cầm cái ví đựng tiền lẻ không biết ở đâu ra, La Bách Việt ngẩn ra. "Ví tiền ở đâu ra?" La Lam nói: "Hôm nay cô giáo dẫn bọn con đi công viên, ở công viên con gặp một bà lão, mắt kiếng của bà ấy rớt, con nhặt giúp bà ấy, bà ấy tặng cho con."
"Không phải mẹ đã dạy con không được nhận đồ của người lạ sao?" La Bách Việt lấy ví tiền kiểm tra, xác định bên trong không có vật phẩm khả nghi mới an tâm.
"Nhưng nó rất đẹp mắt, mẹ cũng sưu tập ví tiền, con muốn mang về đưa cho mẹ......"
Ánh mắt của La Bách Việt trở nên mềm mại hơn. "Mẹ cần ví tiền thì mẹ sẽ tự đi mua, con hãy cẩn thận với người lạ. Hiện tại người xấu rất nhiều, Lam." Cô ngồi chồm hổm xuống, mặt đối mặt với con gái. "Con biết người hôm nay tới nhà trẻ là ai không?"
La Lam gật đầu. "Là cha ạ." Mẹ từng cho mình xem qua hình của cha.
"Có cảm giác gì?" Trước kia, khi con gái hỏi tại sao mình không có cha thì cô không có giấu diếm, đều kể cho con bé die]n"da.lqơd hết. Cô không biết đứa con gái thông minh sớm này của mình có thể hiểu được bao nhiêu, nhưng sau này không thấy con bé hỏi gì về cha nữa.
Đôi mắt to đen nhánh chớp chớp, La Lam rất nghiêm túc suy tư mấy giây."...... Cha rất đẹp trai."
La Diệu Tĩnh cười to. La Bách Việt mỉm cười."Còn gì nữa không?"
"Giọng nói của cha rất êm tai, nhưng ông ấy muốn đuổi các cô giáo đi, con không thích." Khi người lớn thảo luận chuyện này thì cô ở trong góc ngồi vẽ, đều nghe thấy cả, chân mày mảnh khảnh nhíu lên. "Con cũng không thích ông ấy ác với mẹ như vậy."
"Ông ấy ác độc thì kệ ông ấy, mẹ không sợ." La Bách Việt yêu thương ôm lấy con gái, hôn nhẹ lên má con. "Con đừng lo lắng, chuyện này mẹ sẽ xử lý tốt, sẽ không để cho các dì thất nghiệp."
Cô bé suy tư một chút, lại hỏi: "Mẹ là bởi vì cha đẹp trai, nên mới gả cho cha sao?"
La Diệu Tĩnh lại lớn cười, La Bách Việt véo em gái một cái."Dĩ nhiên không phải." Cô bất an hỏi: "Lam, con có muốn ở chungvới cha không?"
Đôi mắt xinh đẹp của La Lam lóe sáng. "Con đã có mẹ với dì Diệu Diệu, ba người ở chung cũng rất tốt!"
"Vậy là được rồi! Ba người phụ nữ sống với nhau rất tốt." La Diệu Tĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của La Lam "Đi, chúng ta đi chải đầu, hôm nay là sinh nhật mẹ, dì Diệu Diệu sẽ giúp con chải đầu còn đẹp hơn cả công chúa!"
La Bách Việt cười, đưa mắt nhìn em gái cùng con gái đi vào phòng, bờ môi cười yếu ớt biến mất, mất đi thân thể ấm áp của con gái, có cảm giác tịch mịch.
Cô khẽ thở dài, trở về phòng ngủ của mình. Trên bàn trang điểm, dây chuyền cô quên mang theo lẳng lặng nằm ở đó, xâu vào dây chuyền là nhẫn cưới của cô. Cô đeo dây chuyền lên, bờ ngực trống rỗng mới cảm thấy an ổn.
Đoạn thời gian lúc vừa mới li hôn, cô có thai, còn muốn tìm công việc, có lần nhận việc còn phải lưu lạc nơi đầu đường, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới bán nhẫn cưới lấy tiền. Cô xâu nó vào dây chuyền, dây chuyền lồng nhẫn cưới đeo ở trước ngực, kim die]n"da.lqơd cương lóng lánh giống như tình cảm cô đọng kết tinh lại, giống như có anh bầu bạn vậy.
Là bởi vì rất yêu anh, mới gả cho anh, bọn họ đều có cá tính kiên cường, giống như góc bánh răng có sức sống, bởi vì yêu nhau mà khảm hợp thành vòng tròn hoàn chỉnh. Bọn họ chống đỡ lấy lẫn nhau, lại cùng đi chống đỡ người yêu, mơ ước đơn thuần tốt đẹp như vậy lại tan vỡ, cô không có lòng tin để xây lên nữa.
Cô hiểu được khi cô tuyên cáo với anh, giữa bọn họ đã không còn khả năng, thật ra thì vẫn không bỏ được phần tình cảm này, trông ngóng một tình yêu vô vọng, cô cũng rất mâu thuẫn......
************
Tô Tế Nhân kết thúc xã giao, mười giờ về đến nhà, nhìn thấy mẹ và mẹ Đàm ngồi ở phòng khách nhiệt liệt thảo luận, trên khay trà bày ra tài liệu, Đàm Nhã Hâm kẹp ở giữa hai người mẹ, gần như không nói được gì.
"Mẹ Đàm, chào buổi tối." Anh lễ phép nói, cũng gật đầu với Đàm Nhã Hân.
Đàm Nhã Hân chính là bà chủ của "Nini", anh bắt đầu hợp tác với cô tầm nửa năm trước, anh muốn mở rộng nghiệp vụ, đã tìm ra được tiềm năng hợp tác kinh doanh trong các phố ẩm thực, tài nghệ của Đàm Nhã Hân rất khá, cũng rất có ý tưởng đối với kinh doanh, chỉ có bản tính là hay e dè, dễ dàng bị người mẹ cường thế chi phối, nên có người yêu cũng không dám nói.
Vương Lỵ Vân ngoắc tay với con trai. "Tế Nhân, chúng ta đang giúp Nhã Hân nghĩ phong cách bố trí cho cửa hàng bánh ngọt, con cũng tới xem một chút đi!" Vóc người bà nhỏ nhắn, mái tóc màu muối tiêu được búi lên, có vẻ cao quý đoan trang, nheo mắt cười làm cho bà giống như một người phụ nữ duyên dáng. Bà rất vừa ý Đàm Nhã Hân, nghĩ hết biện pháp muốn kết đôi con bé và con trai.
Tô Tế Nhân lạnh nhạt nói: "Việc bố trí giao cho kiến trúc sư là được rồi, bọn họ tương đối chuyên nghiệp."
Mẹ Đàm cười nói: "Nhã Hân nhà chúng ta có thể mở cửa hàng ở bên ngoài, đều là do cháu giúp đỡ, chỉ là con bé tương đối nhát gan, cháu có thể đưa ra một ý kiến, con bé sẽ yên tâm hơn." Vừa nói vừa nháy mắt với con gái, muốn cô thừa cơ nối gần khoảng cách của hai người hơn, Đàm Nhã Hân rất lúng túng, cúi đầu xuống bàn trà.
Tô Tế Nhân lười phải đáp lại, nhìn về phía mẹ."Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ."
Anh đi tới phòng khách sát vách, chờ mẹ đi vào, nói: "Hôm nay mẹ uống thuốc chưa?"
"Dĩ nhiên là uống rồi, có Nhã Hân đi theo mẹ, tâm tình mẹ tốt lên hẳn, ăn đủ bữa." Vương Lỵ Vân giật giây nhi tử. "Nhã Hân là một cô gái tốt, chừng nào thì con cưới người ta? Đừng quên nhanh sinh con trai ——"
Tô Tế Nhân lắc đầu. "Địa điểm dự định mở cửa hàng bánh ngọt, chính là nơi làm việc của Bách Việt."
"Thật sao?" Vương Lỵ Vân bĩu môi. "Dù sao chúng ta cũng đã mua lại, đuổi cô ta đi là được."
"Mẹ, mẹ không thích cô ấy sao?"
"Mẹ chưa bao giờ thấy thuận mắt với cô ta cả! Tài năng, chức vụ, học vấn, hoàn toàn không xứng với con, trước mặt thân thích luôn khẩn trương, nói chuyện cũng không được, không có phong phạm của tiểu thư khuê các, con xem Nhã Hân đi, dịu dàng tao nhã——"
"Đó là bởi vì cô ấy có áp lực khi ở đây." Anh nhẹ giọng nói, nhớ tới buổi chiều đối đầu với cô, bộ dáng cô tự tin, khác với bộ dạng trước khi ly hôn tới cỡ nào.
Vương Lỵ Vân phẫn nộ nói: "Mẹ tạo áp lực cho cô ta lúc nào? Ở nhà chúng ta cô ta muốn cái gì cũng đều có, die]n"da.lqơd mẹ chỉ muốn cô ta chăm sóc con cho tốt, sinh đứa con trai, hai chuyện đơn giản như vậy mà cô ta cũng không làm được, bày sắc mặt hung dữ ra, ăn hiếp mẹ......" Nhìn con trai đi ra ngoài, bà kêu lên: "Tế Nhân, mẹ không cho phép con dây dưa không rõ với cô ta!"
"Nếu như truyền thông trở lại phỏng vấn mẹ... mẹ đừng nhiều lời với bọn họ, con cùng Nhã Hân chỉ là bạn bè mà thôi." Tô Tế Nhân không quay đầu, tự mình lên lầu.
Cha của anh giấu giếm thân phận đã kết hôn lui tới với mẹ, sinh ra anh, vợ cả của cha anh biết chồng lăng nhăng ở ngoài, không cho phép chồng mình lấy tiền nuôi anh, mẹ không dám tranh, ở trong nhà ăn nhỏ làm đầu bếp, khổ cực kiếm tiền chống đỡ cuộc sống của hai người.
Năm ấy anh mười tuôỉ, vợ của cha qua đời, ông cưới mẹ của anh, ba năm sau liền qua đời. Mẹ bởi vì chưa cưới đã mang thai, thường bị người bàn tán ở sau lưng, từ đầu đến cuối đều cảm thấy thân phận mình thấp kém, cho đến lúc anh dậy thì, dưới sự ủng hộ tiếp quản sự nghiệp của bác cả, mẹ mới thành lập lòng tin, dám ngẩng đầu lên cười nói với chị em dâu.
Thân là con trai độc nhất, hình như trời sinh nên gánh chịu một nửa chức vụ của cha. Mẹ là phụ nữ truyền thống, mọi việc đều lấy đàn ông làm chủ, không có chồng trong cuộc sống, đương nhiên anh trở thành đối tượng mà mẹ ỷ lại, một năm hôn nhân cuối cùng của anh, bà trúng gió bị bệnh, sauk hi lành bệnh càng giống như đứa con nít, dính anh càng chặt hơn.
Anh cũng không làm trái ý mẹ, gặp gỡ La Bách Việt, đây là lần đầu tiên anh muốn vì chính mình mà bắt lấy.
Anh vào trong phòng tắm tắm rửa. Anh nhắm mắt lại, nước nóng chảy xuống từ đầu tới chân, nước ấm thoải mái, thân thể của anh lại căng thẳng vô cùng, dạ dày mơ hồ co rút có chút đau đớn.
Anh mặc áo choàng tắm vào thong thả đi ra khỏi phòng tắm, đèn trên tường phản ra ánh sáng yếu ớt, máy điều hòa yên tĩnh vận hành, anh đi chân trần trên thảm lông dày, yên tĩnh không die]n"da.lqơd tiếng động, anh đang ở trong nhà, nhưng trong nhà này lại yên tĩnh giống như không có ai ở đây.
Anh lấy ly, rót rượu. Anh có thói quen trước khi ngủ sẽ uống một ly rượu để có thể ngủ được, tối nay, đôi tay rót rượu trở nên đờ đẫn.
Lúc mới vừa kết hôn, anh đang bắt đầu tiến vào sự nghiệp của nhà họ Tô, loay hoay trời đất mù mịt, lúc về đến nhà thì đã khuya, khoảng thời gian ngắn trước lúc ngủ, là khoảng thời gian hiếm có mà bọn họ gặp nhau, vợ luôn kể khổ với anh, cô ấy và mẹ không hợp nhau, anh chỉ biết trấn an cô, bỏ lỡ thời cơ hoàng kim để giải quyết vấn đề.
Anh cho rằng việc hai người không hợp chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng bản chất kiên cường của phụ nữ không ngừng lượn vòng, thật sự là anh nên sớm cảnh giác.
Lúc ký tên ly hôn thì anh biểu hiện thật bình tĩnh, vẫn làm công việc, lúc đến về nhà đã là nửa đêm, lại mất ngủ. Anh uống nửa bình rượu, mơ mơ màng màng mà sững sờ đối với vị trí của cô bốn năm nay, chợt lĩnh ngộ, mỗi đêm anh có thể an tâm ngủ, là bởi vì có cô ở đây, anh cho là chạy nước rút sự nghiệp, bảo đảm áo cơm cho người nhà, chính là một phương thức yêu của đàn ông đối với người die]n"da.lqơd nhà, nhưng anh lại bỏ quên gia đình là sự nghiệp của cuộc sống, cũng cần kinh doanh.
Anh vẫn cố gắng làm việc, hơn hai ngàn ngày không có cô, dùng hơn hai ngàn ly rượu đè nén nỗi nhớ nhung, mà không cách nào đoạn tuyệt tình cảm, để trong đáy lòng lên men, cho đến hôm nay, có cơ hội thay đổi.
Người phụ nữ ngoan cố mà anh yêu sâu đậm, nên làm sao để có thể thắng được lòng của cô đây?