Trên thực tế, Hoa Hiền Phương không ngồi ở trên xe phía trước.
Trong chiếc xe ở phía trước vừa bị đâm kia là thế thân của cô.
Ngay sau khi chiếc xe ben đâm vào xe của thế thân, một tiếng động lớn vang ầm khắp con đường, vang vọng toàn bộ đường cái.
Chiếc xe ben đâm vào xe của bọn họ cực kỳ chuẩn xác, không hề chênh lệch chút nào.
Cứ như thể vụ tai nạn đã được sắp xếp vậy.
Hoa Hiền Phương hét lên, cô nghĩ rằng vệ sĩ và thế thân của cô đều đã bị đâm chết, cho rằng người bị đâm chết tiếp theo sẽ là mình.
Thế nhưng, chiếc xe phía trước vẫn còn nguyên vẹn như cũ, vẫn đứng im tại chỗ mà không hề bị lật đổ bởi cú va chạm quá lớn, sau đó đụng vào xe của bọn họ.
Ngược lại, phần đầu của chiếc xe ben bị đâm bẹp dúm.
Những xe này đều được đặt làm theo thiết kế riêng, các thành phần trên xe đều đạt tiêu chuẩn cơ bản của Lục quân số một nước An Kỳ, có khả năng chống va chạm, chống đạn, phòng ngừa cháy nổ…
Ông cụ Lục đã từng gặp phải nhiều vụ ám sát, vì vậy người nhà họ Lục vô cùng chú ý đến vấn đề an ninh, lúc nào đi ra ngoài đều sử dụng “Lục quân số một”.
Những chiếc xe này trông không khác gì nhiều so với những chiếc xe khác, nhưng trên thực tế chúng đều có thể so sánh với loại xe bọc thép tiên tiến nhất.
Vệ sĩ nhảy từ trong xe ra ngoài, đi bắt tên tài xế trong chiếc xe ben, phần thân dưới của ông ta đang bị kẹt ở dưới đầu xe, gần như đã trở thành thịt nát.
Đầu xe ben thường được mọi người gọi là kẻ giết người trên đường phố, tên tài xế chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày chiếc xe ben mà ông ta lái lại bị xẹp đầu sau khi đâm vào một cái xe bình thường.
Sau khi khóc vì cơn đau đớn trong vài phút, ông ta tắt thở.
Ngay khi Hoa Hiền Phương trở về nhà, Lục Kiến Nghi lập tức vội vàng chạy tới, thấy cô và đứa trẻ trong bụng bình an vô sự, anh mới yên tâm hơn.
Pháp y đã tìm thấy một lượng cồn lớn còn sót lại trong người tên tài xế, cảnh sát điều tra suốt đêm cũng phát hiện từng có người lạ đột nhập vào trong nhà của ông ta.
Một vài nhân chứng còn nhìn thấy ai đó bước từ trong nhà ông ta ra ngoài, xách theo một cái hộp lớn.
Do đó, bọn họ nghi ngờ rằng đây không phải là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, mà là một vụ giả tai nạn để giết người.
Một ngọn lửa từ cơn giận dữ bùng cháy trong lòng Hoa Hiền Phương: “Em sắp sinh rồi, có vẻ điều này khiến rất nhiều người không ngồi yên nổi.” Tuần sau là ngày sinh theo dự tính của cô.
Lục Kiến Nghi vòng tay qua vai cô: “Em yên tâm, tên đó không thể chạy thoát đâu.” Người nào dám động đến người của nhà họ Lục, anh sẽ cho người đó tận hưởng mùi vị của cái chết.
Cho dù có phải đào ba tấc đất, anh cũng sẽ tìm ra được tên đó, chém thành nghìn mảnh.
Hoa Hiền Phương vuốt ve phần bụng dưới nhô cao của mình.
Để bảo vệ cho những đứa con của mình, cô dám làm bất cứ điều gì.
Nếu như bắt được người kia, cô nhất định sẽ khiến tên đó phải trả giá đắt.
Vì để Hoa Hiền Phương có thể sinh sản an toàn, bà cụ Lục đã sắp xếp xong xuôi hết thảy.
Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Hoa Hiền Phương bí mật tiến vào bệnh viện.
Tất cả tin tức của cô đều đã được phong tỏa tránh tới tai người ngoài, không một ai biết rốt cuộc cô đang ở bệnh viện nào.
Bởi vì đây là cái thai thứ hai nên Hoa Hiền Phương không căng thẳng lắm, nhưng toàn bộ dây thần kinh trên người Lục Kiến Nghi lại cứ kéo căng.
Nghiêng người nằm ở trên giường, cô thản nhiên lật xem tạp chí thiết kế trang sức.
Cuối cùng thì cũng sắp được dỡ hàng, cô chỉ cảm thấy mệt muốn chết khi mỗi ngày đều phải vác hai “Trái dưa hấu” này đi khắp nơi rồi.
“Ma Vương Tu La, sau khi sinh xong cái thai này, em không muốn sinh nữa.”
“Em sinh cả trai lẫn gái cho anh là đủ rồi, không cần sinh nữa, cũng không cần thiết phải sinh thêm.” Lục Kiến Nghi nằm ở bên cạnh cô, xoa bụng cô bằng đôi bàn tay to lớn của mình.
Anh không muốn để cô phải chịu khổ nữa.
“Ánh nắng bên ngoài đẹp quá, em phải đi ra ngoài chơi một lúc.” Cô chống cơ thể nặng nề của mình để ngồi dậy.
Bỗng nhiên một cơn co rút lan tràn quanh vùng bụng khiến cô cảm thấy đau đớn, không nhịn được rên rỉ một tiếng.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Kiến Nghi vội vàng hỏi.
“Hình như là sắp sinh rồi.” Cô ôm bụng, một trận đau nữa xuất hiện khiến cô toát mồ hôi lạnh khắp trán.
Cô còn nhớ rõ lúc mình sinh Tiểu Quân cũng đau ròng rã một ngày, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Lục Kiến Nghi cuống cuồng bấm chuông, gọi bác sĩ tới.
“Bà xã, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Hoa Hiền Phương có thể thấy được anh còn căng thẳng hơn nhiều so với chính cô, ngay cả bàn tay đang đỡ người cô cũng đang run rẩy.
“Ma Vương Tu La, anh có thể chờ ở bên ngoài, không cần vào đây đâu.”
“Cô gái ngốc, anh không muốn rời xa em dù chỉ một giây đồng hồ, anh muốn nhìn em an toàn sinh ra đứa bé.” Lục Kiến Nghi cầm tay của cô.
Mọi người đều nói cái thai thứ nhất sinh chậm, cái thai thứ hai sinh nhanh.
Hoa Hiền Phương phát hiện lần sinh thứ hai của cô vẫn chậm như cũ, đau đến mức ngay cả sức lực để gồng cũng sắp không còn nữa rồi.
Lục Kiến Nghi đau lòng muốn chết, anh cảm thấy bản thân sắp bước đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, phần áo sau lưng đã ướt đẫm bởi mồ hôi.
Hai nhóc con này bắt nạt mẹ chúng nó ghê quá, lâu như vậy rồi mà vẫn không chịu chui ra ngoài.
Chúng muốn khiến anh phải lo lắng đến lúc nào nữa?
Anh bỗng dưng cảm thấy có chút hối hận vì đã để cô mang thai!
“Lục Kiến Nghi, đau quá, em sắp chết vì đau mất thôi.” Hoa Hiền Phương vô cùng nghi ngờ rằng cảm giác đau đớn của cô đã tăng lên, lần này hình như còn đau hơn lúc sinh ra Tiểu Quân.
Vốn dĩ Lục Kiến Nghi muốn lựa chọn để Hoa Hiền Phương đẻ mổ.
Thế nhưng nghĩ đến việc trong bụng mình là cái thai thứ hai, lại lo lắng thuốc gây mê sẽ ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ, cho nên cô không đồng ý.
“Cô gái, cô cố gắng nhẫn nại thêm một chút, đã thấy đầu của đứa bé rồi.” Bà đỡ an ủi nói.
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng xoa đầu cô, mặc dù trong lòng anh đang bối rối hơn cô nhưng anh vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, hiện tại thứ cần cô nhất là lời an ủi cùng cổ vũ của anh: “Bà xã, ngoan, chúng ta kiên trì thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi.”
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng đứa con gái của bọn họ cũng chào đời.
Thế nhưng Hoa Hiền Phương vẫn không thể thả lỏng, cô đang chìm trong cơn đau đớn kéo dài không dứt.
Lại trôi qua hai tiếng đồng hồ nữa, lúc này đứa con trai mới chậm chạp lộ mặt.
Hoa Hiền Phương đã kiệt sức, đang nằm thở hổn hển trên giường, chưa kịp nhìn hai đứa bé đã hôn mê bất tỉnh.
Đợi đến khi cô tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Lục Kiến Nghi canh giữ ở bên cạnh cô, suốt một đêm chưa hề nhắm mắt.
Trong phòng bệnh rất náo nhiệt.
Bà cụ Lục, Lục Vinh Hàn, bố Hoa, Hoa Phi, Lục Sênh Hạ và Túi Sữa Nhỏ đều ở chỗ này.
“Con đoán chắc chắn sau khi lớn lên, em gái nhỏ sẽ giống mẹ, em trai nhỏ sẽ giống bố Ma Vương.” Túi Sữa Nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn em trai và em gái đang nằm trong nôi của mình.
“Đáng yêu quá đi mất, muốn hôn ghê.
Nhưng mà bà nội nói không thể hôn em bé, bởi vì sẽ truyền nhiễm vi khuẩn.” Lục Sênh Hạ cười hì hì, nói.
Nhìn thấy Hoa Hiền Phương đã tỉnh, bà cụ Lục bước tới gần giường bệnh, bắt mạch cho cô: “Hiền Phương không có vấn đề gì, chỉ là thân thể hơi yếu.
Trong khoảng thời gian ở cữ này nhất định phải bồi bổ.”
“Mẹ cháu đang ở nhà nấu súp chim bồ câu ra ràng cho chị ấy rồi ạ, tầm lát nữa sẽ đưa tới đây.” Hoa Phi cười nói.
Hoa Hiền Phương vẫn chưa được nhìn thấy hai đứa con của mình, chống cơ thể muốn ngồi dậy, Lục Kiến Nghi vội vàng đỡ cô: “Đừng nhúc nhích, anh chỉnh giường cho em.”
Bố Hoa đẩy hai đứa bé đến gần giường để cô xem rõ hơn.
Bọn nhỏ có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, trắng trẻo, mềm mại, vô cùng thanh tú, tựa như hai thiên thần nhỏ.
Bà cụ Lục khẽ cười, nói: “Ông nội đã nghĩ kỹ và chọn ra tên cho hai chị em rồi, chị gái tên là Lục Kiến Dao, em trai tên là Lục Kiến Diệp.”
“Hay quá, Kiến Dao và Kiến Diệp.” Hoa Hiền Phương cười một tiếng.
Bên ngoài bệnh viện, bà Hoa xách theo một cặp lồng chứa nấu súp chim bồ câu non đã hầm xong đến bệnh viện lại gặp được bà Lục ở cửa ra vào, bà ta đến đây để gặp cháu của mình.
“Bà thông gia, đến xem cháu à.” Bà Hoa mỉm cười.
“Tôi mua nhân sâm cùng tổ yến về hầm cho Hiền Phương uống, bồi bổ sức khỏe.” Bà Lục mỉm cười, nói.
Đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lục Vinh Hàn, nụ cười của bà ta trở nên cứng ngắc chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi: “Tất cả mọi người đều ở đây à.”
“Bà thông gia, mau đến xem cháu trai cùng với cháu gái của bà này.” Bố Hoa gọi một tiếng, bà Lục đi tới.
Trước đó lúc hai đứa bé nằm ở trong bụng Hoa Hiền Phương, bà ta chẳng thấy có tình cảm gì với bọn chúng, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của hai đứa trẻ, tình cảm trong lòng bà ta được khơi dậy, dù sao cũng là cháu ruột của mình.