Buổi tối, mọi người mở một bữa tiệc nướng, nướng ghẹ, nướng hàu, nướng cá biển, nướng ốc…
Hoa Hiền Phương biết bọn trẻ đã đói rồi, nướng ngô và bánh bao cho bọn trẻ trước, lại xay nước ép lê, để bọn trẻ ngồi bên bàn ăn.
Lục Kiến Nghi chỉ một lát đã gặm xong một bắp ngô, đặc điểm lớn nhất của cậu chính là biết ăn, ăn được nhiều, đá ăn vào mồm cũng có thể biến thành nước.
“Ăn ngon thật đấy, ngô mà chị gái xinh đẹp nướng còn ngon hơn cả người giúp việc nhà em nướng.”
Tiểu Quân ăn rất nho nhã, ăn chậm nhai kĩ: “Mẹ em nấu gì cũng ngon, còn có cả bác dâu tương lai nữa, món ăn mà bác ấy làm ra còn ngon hơn đầu bếp nhà hàng Michelin ba sao nấu nữa.”
“Thật sao? Vậy anh nhất định phải nếm thử tay nghề của chị ấy mới được.” Tư Mã Ngọc Thanh liếm môi.
Lâm Đại Dao đem cá tuyết đã nướng xong lên cho bọn trẻ.
Tư Mã Ngọc Thanh ăn một miếng, con sâu đói toàn thân đều trở nên kích động: “Quá ngon rồi, em chưa từng được ăn cá tuyết ngon như thế này.
Chị gái, em còn muốn ăn nữa.”
“Được, hai miếng to này đều cho em.” Lâm Đại Dao cười, đem cá đã nướng chín đặt vào đĩa của cậu.
Tuy rằng cô ta hận Mã Trúc Mai, nhưng không hề ghét Tư Mã Ngọc Thanh.
Cậu tốt hơn nhiều so với Thiên Viên, Bảo Trân và Thiên Hoàn.
Ngày trước, cậu nghe thấy bụng cô ta đói kêu ùng ục, cậu còn âm thầm nhét kẹo sô cô la của mình cho cô ta ăn.
Hoa Hiền Phương đem hàu đã nướng chín đặt lên bàn: “Anh, anh có cần tương ớt không? Em đặc biệt mang theo ớt vương đến.”
“Tuyệt, mau cầm lên đây, anh không có cay thì không vui.” Tần Nhân Thiên bật ngón tay tách một cái.
Hoa Hiền Phương đưa tương ớt cho anh ta, anh ta quệt một lớp trên con hàu, một miếng cho vào mồm: “Quá đã, rất đủ vị cay.”
Tiểu Quân mở to mắt nhìn anh ta, trong mắt đều là nghi hoặc: “Bác ơi, không phải là bác sợ cay nhất sao? Lần trước chúng ta ăn cơm cùng nhau, bác không ăn tí cay nào, bác thích ăn thịt lợn chua ngọt nhất mà.”
Tần Nhân Thiên uống một ngụm bia, không nhanh không chậm nói: “Vị giác của bác rất kì lạ, mỗi ngày đều không giống nhau, có lúc thích ăn cay, có lúc rất sợ cay.
Lần trước vừa đúng là lúc sợ cay, lần này lại biến thành thích cay rồi.”
“Oa, này cũng quá thần kỳ rồi?” Tiểu Quân chớp đôi mắt to, cả mặt ngạc nhiên.
Hoa Hiền Phương lại đem ốc đã nướng chín lên: “Tiểu Quân, bác đang đùa con thôi, ớt tuy ăn ngon, nhưng ăn nhiều sẽ hại dạ dày, cho nên không được ăn thường xuyên.
Lần trước chúng ta ăn cơm, đúng lúc dạ dày của bác không khỏe, cho nên một chút ớt cũng không thể ăn.
Bây giờ dạ dày của bác khỏe rồi, có thể ăn thoải mái.”
Tiểu Quân bịt miệng lại cười: “Thì ra là thế, con còn tưởng lưỡi của bác có khả năng đặc biệt cơ.”
Tần Nhân Thiên liếc Hoa Hiền Phương một cái, ý cười trên mặt càng sâu hơn, ăn xong hàu ở trên đĩa, anh ta quay đầu sang nhìn Lục Kiến Nghi: “Em rể, từ bé đến lớn, tôi đều lép vế trước anh, nhưng có một thứ anh, anh không bằng tôi?”
“Thứ nào?” Lục Kiến Nghi hơi nhướng mày.
“Không ăn cay được bằng tôi.” Tần Nhân Thiên cười he he.
Lục Kiến Nghi cong khóe miệng, không nói gì.
Đồ anh ăn luôn thanh đạm, cũng có thể ăn cay, nhưng sau khi bị bệnh dạ dày, thì không động đến một chút cay nào nữa.
Lục Sênh Hạ uống một ngụm nước trái cây, chậm rãi nói: “Anh Nhân Thiên, dạ dày của anh trai em không tốt, không được ăn cay, cũng không được uống rượu, anh ấy phải chăm sóc dạ dày cho tốt trước đã.”
“Cho nên, anh ta không thể vượt qua được tôi.” Tần Nhân Thiên đắc ý nhướng mày.
Lục Kiến Nghi nhún vai, giọng nói trầm thấp truyền đến, giống như một làm gió đêm: “Có một thứ, tôi sẽ mãi mãi át vế anh.”
Tần Nhân Thiên hơi híp mắt, ánh mắt dần trở nên sâu hơn: “Thứ gì?”
Lục Kiến Nghi giơ cánh tay ra, ôm lấy vai của Hoa Hiền Phương: “Vợ tôi lấy nhất định sẽ tốt hơn vợ anh, bởi vì trên đời này không có ai có thể vượt qua vợ tôi.”
Tần Nhân Thiên bị sặc một cái, ho vài tiếng mới lấy lại hơi.
Lần này họng anh bị nhét vào một miếng xương, khiến anh nuốt không được, nhổ cũng không ra.
Nếu như anh ta nói mình có thể lấy được người phụ nữ tốt hơn Hoa Hiền Phương, đây chính là nói Hoa Hiền Phương còn chưa đủ hoàn hảo.
Hoa Hiền Phương là em gái của anh ta, sao có thể lấy “chí khí” người khác để diệt uy phong của em gái mình chứ?
“Gian xảo, quá gian xảo rồi!”
Hoa Phi cười lớn ha ha: “Anh Nhân Thiên, tục ngữ nói hay lắm, trong mắt người tình xuất Tây Thi, danh hiệu cực kì chiều vợ của anh rể em không phải tự nhiên mà có, anh ấy quá yêu chị em rồi, ở trong mắt của anh ấy, không có người phụ nữ nào có thể so sánh với chị gái em.”
Tần Nhân Thiên than một hơi: “Chẳng trách Hiền Phương nhà chúng ta bây giờ lại cam tâm tình nguyện chăm chồng dạy con.”
Hoa Hiền Phương cười tươi, gắp một miếng hàu đút vào miệng Lục Kiến Nghi, phối hợp với anh thể hiện tình cảm.
Ở trên một bàn khác, Tư Mã Ngọc Thanh nhai nhóp nhép, miệng chưa từng ngừng.
“Ăn ngon thật, em phải ăn hết chỗ thức ăn này.”
“Quỷ tham ăn, em không sợ sẽ trở thành lợn à?” Lục Sênh Hạ bĩu môi, trên mặt đều là chê cười.
Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi với cô ta: “Em là con trai, béo chút cũng chẳng sao, hơn nữa, em quyết định rồi, lớn lên sẽ làm một nhà phê bình ẩm thực, nếm thử hết đồ ăn ngon trên thế giới.”
Lục Sênh Hạ tức giận lườm cậu một cái: “Không phải là em muốn làm cậu chủ đệ nhất của thành phố Long Minh sao? Vậy thì phải tiếp quản cả một tập đoàn lớn, làm chủ tịch, chứ không phải là làm nhà phê bình ẩm thực.”
Đôi mắt nhỏ tròn của Tư Mã Ngọc Thanh chuyển động vài vòng: “Em có thể làm cậu chủ đệ nhất thành phố Long Minh của giới ẩm thực, như vậy ai cũng không thể bằng em, bởi vì lưỡi của em là mẫn cảm nhất.”
“Cái này thì có thể được.” Lục Sênh Hạ gật đầu: “Vậy thì em cố gắng nỗ lực đi.”
Sau bữa tiệc nướng, mọi người ai về phòng nấy, Lục Kiến Nghi ngồi trên sô pha, trêu đùa đứa con ở trong lòng.
Hoa Hiền Phương đóng cửa lại, đi vào: “Ma vương tu la, em cơ bản có thể chắc chắn, anh trai thật sự có chứng đa nhân cách.
Anh ta đã tự mình thừa nhận, có lúc là bản thân, có lúc là người khác.”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Chứng đa nhân cách không thể chữa khỏi.”
Cô cầm quả cherry trên bàn trà lên, ăn một quả: “Lần trước lúc em đi thăm Lục Kiều Sam, cô ta nói anh ta thường xuyên đến Giang Thành, rất có khả năng đã gặp Thời Thạch, em nghĩ chính vì như vậy, anh ta mới có một nhân cách rất giống với Thời Thạch.”
Lục Kiến Nghi sờ cằm, như có suy nghĩ nói: “Nếu như anh ta từng gặp Thời Thạch, không thể nào không làm chuyện gì, nhất định sẽ gây ra động tĩnh lớn.”
Cô nuốt nước bọt, áp giọng nói xuống: “Anh có biết tại sao Lục Kiều Sam cực kì hận em không?”
“Chẳng phải là vì Tần Nhân Thiên sao?” Anh hừ một tiếng thật thấp.
“Cô ta đã bắt đầu hận em từ bảy năm trước rồi, sau khi Tần Nhân Thiên xảy ra chuyện, có một khoảng thời gian mơ mơ hồ hồ, không nói chuyện cũng không để ý tới bất kì ai, chỉ vùi đầu vẽ tranh, mà người anh ta vẽ lại rất giống em.
Cho nên Lục Kiều Sam vừa nhìn thấy em, liền cực kì hận em, cho rằng em sớm đã âm thầm tán tỉnh Tần Nhân Thiên.” Cô cực kì nhỏ giọng nói.