Bà Lục khịt mũi: “Tôi thấy Sênh Hạ là một cô bé tốt bụng và rất hiểu chuyện, là tâm lý của cô có vấn đề, càng ngày càng trở nên thất thường.
Tôi nghe nói cô đang bí mật uống một số loại thuốc nhau thai, muốn trì hoãn thời kỳ mãn kinh, có phải là ăn nhiều quá nên bệnh luôn rồi không, tính tình càng ngày càng kém, chuyện này tôi sẽ nói với bà cụ, bà ấy là thầy thuốc trung y rất nổi tiếng, uống thuốc bà ấy kê cô mới khỏi được.”
Mặt Tư Mã Ngọc Như tức giận đỏ lên.
Theo cô ta nghĩ, mọi lời nói của Hạo Phong đều đang chế giễu cô.
“Ngọc Thanh, Sênh Hạ, hai con đi với ta.” Lục Sênh Hạ và Tư Mã Ngọc Thanh không nhúc nhích, hai đứa trốn ở sau lưng Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương gọi người hầu vào: “Đưa bà hai tới Tĩnh Tâm Đường.”
Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như co giật kịch liệt, cô ta cắn răng bước ra ngoài.
Cơn tức này cô sẽ không dễ dàng nuốt xuống như vậy.
Hoa Hiền Phương để bọn trẻ tự do chơi đùa, cô tự mình quay lại phòng làm việc.
Thiết kế một lúc, cô lấy trong ngăn kéo ra chiếc túi đã được niêm phong.
Trước đây, cô cảm thấy rằng nếu sự thật tàn nhẫn như vậy, cô vẫn nên chọn giả vờ câm điếc.
Nhưng bây giờ, cô đã thay đổi quyết định, nếu ngay cả Lục Kiến Nghi không thật lòng, cô cũng không thể trốn tránh được nữa.
Sớm biết chân tướng rồi đưa ra các biện pháp đối phó để đến lúc bị đối phương đánh tới cũng không bị mất cảnh giác.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên: “Chị dâu, chị có bên trong không?”
Hoa Hiền Phương đặt túi niêm phong lên bàn, đi ra mở cửa.
Lục Sênh Hạ nắm lấy cánh tay cô: “Chị dâu, chị cùng em tới phòng em đi, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị.”
Cô cũng không nghĩ nhiều, đi theo cô bé xuống lầu.
Thật ra Lục Sênh Hạ cũng không có vấn đề gì lớn, mà là nhờ cô giúp chọn quần áo cho bữa tiệc cuối tuần, nghe nói Đỗ Chấn Diệp sẽ tham dự bữa tiệc này nên cô bé muốn mặc đẹp một chút.
Hoa Hiền Phương chọn cho cô bé và một chiếc váy kiểu Hy Lạp màu vàng.
Cô trở lại lầu ba, vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy Tư Mã Ngọc Thanh.
Cậu bé đang cầm trong tay chiếc túi được niêm phong của cô, nhìn thấy cô, cậu bé rung lên dữ dội, vội vàng đặt chiếc túi xuống bàn.
Cô nhanh chóng nhặt chiếc túi đã được niêm phong, cất vào ngăn kéo và khóa lại: “Ngọc Thanh, em chưa mở cái túi này đúng không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi lắc đầu lia lịa: “Không, em chỉ vừa nhìn một chút, chị gái xinh đẹp, có phải là tóc của Kiến Dao trong túi chị đúng không?”
“ Ừ… chị muốn lấy nó.” Hoa Hiền Phương cười.
Tư Mã Ngọc Thanh gãi đầu: “Em cũng biết chuyện này.
Mẹ em cũng giữ lại tóc của em và làm bút lông viết.”
Hoa Hiền Phương nhìn thấy bánh kếp ở trên bàn, liền hỏi: “Cái này là em làm à?”
“Vâng, em vừa mới nướng, chị nếm thử xem có ngon không?” Tư Mã Ngọc Thanh cười đắc ý, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ xinh xắn.
Hoa Hiền Phương nếm thử một miếng, gật đầu nói: “Rất thơm và giòn, ăn rất ngon.”
Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu đắc ý, bưng đĩa chạy ra ngoài.
Hoa Hiền Phương ngồi một lúc, uống một hơi cạn ly rượu đỏ, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra tập tài liệu được niêm phong, cất vào trong túi rồi bước ra ngoài …
Trong bữa cơm chiều, bà Lục nói về chuyện xảy ra hôm nay.
“Bà cụ, khi nào ngài rảnh rỗi, có thể bắt mạch cho Ngọc Như và kê cho cô ta một vài đơn thuốc điều trị không, tránh để cô ta uống thuốc nhau thai làm xuất hiện hội chứng mãn kinh, làm cho bọn trẻ sợ hãi.”
Bà cụ gật đầu: “Ngày mai, tôi sẽ xem cho cô ấy, loại thuốc nhau thai này không phải là thứ cô ấy có thể tùy tiện uống.”
Lục Sênh Hạ im lặng cắn một miếng thịt lợn kho.
Cô biết rất rõ mẹ cô không phải là người bất thường về mặt cảm xúc do mãn kinh, mà là nghĩ đến việc đấu tranh tài sản thừa kế cho con trai mình.
Vẻ mặt Lục Vinh Hàn có chút ảm đạm, ông đưa tay lên vuốt ve đầu con gái: “Trong khoảng thời gian này, con đừng làm cho mẹ tức giận.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Con không có gây rối với mẹ, vì chuyện ông ngoại từng là đầu bếp trong nhà của chúng ta nên mẹ không cho phép chúng con vào bếp hoặc học làm bánh ngọt, như thể chúng con sẽ làm mất mặt mẹ.”
“Con thích làm bánh ngọt, mặc kệ mẹ nghĩ thế nào, chúng con không phải là con rối của mẹ, không nhất thiết chuyện gì cũng phải nghe mẹ.” Tư Mã Ngọc Thanh trịnh trọng nói.
Bà Lục uống một ngụm canh rồi chậm rãi nói: “Con người ta coi cái ăn là của trời cho.
Dù là con nhà giàu hay con nhà bình dân thì cũng nên học một chút kỹ năng nấu nướng, hãy để cho con bé làm, đừng lo lắng về điều đó.”
Đối với những hành vi như vậy nhà họ Lục tuyệt đối không cho phép.
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi cúi đầu ăn, cả hai đều không lên tiếng.
Về vấn đề của Tư Mã Ngọc Như, bọn họ không phát biểu ý kiến, để ngườ lớn tự mình phân xử.
Sau khi ăn xong, Hoa Hiền Phương vào phòng xem bọn trẻ.
Kiến Dao đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, nắm lấy mái tóc trên ngực cô, trong miệng lẩm bẩm: “Tóc … tóc …”
Hoa Hiền Phương cười hôn lên hai má hồng của con gái mình.
“Kiến Dao thật giỏi, biết nói từ tóc rồi.”
Bà vú cười nói: “Xem ra hôm nay mới học được.
Cậu chủ Ngọc Thanh buổi chiều có đến đây chơi một lát, cô chủ nói được từ này chắc là do cậu chủ Ngọc Thanh dạy.”
“Ồ.” Hoa Hiền Phương mỉm cười, nhìn thấy Lục Kiến Nghi bước vào, cô liền giao con gái cho anh rồi bế con trai lên.
Có người trong mơ còn muốn có con trai, cũng có người “dư dả” con trai, còn với anh con gái mới là bảo bối.
Vừa nhìn thấy Lục Kiến Nghi, Kiến Dao đã vui mừng đưa tay ra: “Bố!”
Cậu em trai cũng đưa tay ra muốn bố ôm: “Bố ôm!”
Lục Kiến Nghi bế con trai từ tay của Hoa Hiền Phương, mỗi tay ôm một đứa.
“Anh rất được hai đứa hoan nghênh a, cả hai đứa đều rất dính anh.” Hoa Hiền Phương nói đùa.
Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi mở ra một tia cười tà ác: “Anh thích em dính anh hơn đó.”
Cô liếc xéo anh một cái: “Giống như dáng vẻ của mấy cô gái sao, anh gặp còn chưa đủ sao?”
Những lời này hiển nhiên là có ý tứ gì đó, để tránh chủ đề bất hòa anh nhanh chóng đổi chủ đề khác “Khi nào thì Tiểu Quân về?”
“Hai ngày nữa, em sẽ đi đón nó.”
Cô nhún vai, nhìn anh với ánh mắt phức tạp khó tả: “Đối với chuyện của Kiều An nó có chút bị ảnh hưởng, nó không thích bị gọi là con ngoài giá thú.
Mặc dù nó quả thực là con ngoài giá thú của em.
Nhưng em không có phản bội anh, là anh không muốn em.” Cô có chút tự giễu nói.
Trong sâu thẳm trái tim của Lục Kiến Nghi, hiện lên một vết sẹo không thể xóa đi: “Đó là lỗi của anh, đứa bé là sự trừng phạt của em đối với anh.”
Anh đã tự tay giết chết đứa con của mình.
Cả đời anh không có cách nào bù đắp được lỗi lầm này.
Hoa Hiền Phương không muốn tiếp tục chủ đề này, bế con gái từ anh: “Trẻ con nên được bú sữa mẹ.”
Suốt đêm, cô căng thẳng không ngừng suy nghĩ về kết quả xét nghiệm quan hệ bố con.
Sáng sớm hôm sau, cô đến công ty.
Tuy nhiên, kết quả thẩm định mãi đến chiều mới được công bố.
Khi tổng giám đốc đưa túi hồ sơ cho cô, tay cô có chút run.
Cầm tập hồ sơ ở trên tay chỉ cần một giây để mở ra, nhưng cô như một con ốc sên, dường như phải mất cả thế kỷ để lấy ra tờ xét nghiệm.