Kiều An từ trong phòng bế đứa bé ra.
Cô ta đã tự đặt tên cho đứa bé, một đứa tên là Lục Mỹ An, một đứa tên là Lục Lân An.
“Cục cưng ngoan lắm, biết mẹ chăm sóc nó rất vất vả nên rất ít khóc nháo.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Sau này có Finn bên cạnh, cô sẽ không vất vả nữa.”
Kiều An hít sâu hai cái, dốc sức che chắn thính giác làm bộ không nghe được lời của cô: “Kiến Nghi, anh có muốn ôm đứa bé một chút không? Anh vẫn chưa từng ôm con đó.”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Tôi không thích con trai, chỉ thích con gái.”
Hoa Hiền Phương đưa tay đặt lên đầu vai anh rồi ha ha cười: “Anh ấy trọng nữ khinh nam, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, mỗi ngày ở nhà ôm chị gái yêu thích không buông tay, còn em trai chỉ có thể tha thiết chờ mong ngồi trong nôi nhìn.”
Kiều An mém tí thì ngất, sớm biết thế thì đã tạo một đôi thai long phượng rồi.
Vật quý nhờ hiếm có, con trai nhiều như thế, chỉ có một đứa con gái thì đương nhiên con gái là nhất.
“Con gái có tốt thì cũng phải gả ra ngoài, chỉ có con trai mới có thể kế thừa gia nghiệp.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười, đâu đâu cũng là châm chọc.
Cô nhìn ra rồi, cô ta vẫn nghĩ rằng con trai về sau sẽ có cơ hội kế thừa gia nghiệp.
Quả nhiên nếu phụ nữ có con trai lây dính huyết thống nhà giàu có thì bắt đầu si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền.
“Nhà họ Lục chỉ có con trai trưởng mới có thể kế thừa gia nghiệp, những mớ hỗn độn bên ngoài này đều không đáng cân nhắc, ngay cả gia phả còn không vào được thì sống hay chết cũng chẳng có người quan tâm.”
Cô nói xong lại thay thay đổi giọng điệu: “Kiến Nghi vì đứa con gái bảo bối của anh ấy mà đã ra một quyết định, phải sửa đổi gia quy để con gái cũng có thể có quyền kế thừa.”
Khóe miệng Kiều An giống như bị ong vò vẽ tàn độc chích, cơ hồ kéo dài tới mang tai.
Nếu nói như vậy thì cơ hội của con trai của cô ta sẽ càng nhỏ.
Nếu Hoa Hiền Phương không có con thì tốt rồi, như thế thì con của cô ta có thể trở thành đầu quả tim của Lục Kiến Nghi, được anh nâng trong lòng bàn tay.
Cô ta phải nguyền rủa con của Hoa Hiền Phương mỗi ngày, sống không quá nửa tuổi liền chết non.
Còn phải nguyền rủa cô không sinh được con nữa.
Có như vậy thì đôi song sinh của cô ta sẽ thành con trai duy nhất của Lục Kiến Nghi rồi, về sau nhà họ Lục hết thảy đều là của bọn họ.
“Con trai hay con gái, con trai trưởng hay con vợ kế thì đều chảy dòng máu giống nhau, có gì khác nhau đâu? Mấu chốt là xem ai xuất sắc hơn thôi.”
Hoa Hiền Phương cười nhạo một tiếng: “Con trai trưởng với con trai riêng tất nhiên là có khác nhau, một là chính thống, một là đứa con riêng.
Từ xưa đến nay, con trai riêng luôn phải kém một bậc.”
Gân xanh trên trán Kiều An giần giật, cảm giác như có một cái tát vô hình vỗ từ mặt cô ta đến con trai của cô ta.
Con trai của anh vẫn không thể nhận tổ quy tông, ngay cả con vợ lẽ cũng không phải.
Đều là do Hoa Hiền Phương đứng ở giữa gây khó dễ, làm hại cô ta không thể đặt chính danh cho con trai mình.
Trong mắt người ngoài, thân thể của con trai cô ta là câu đố, khó bề phân biệt.
Cô ta đến nhà họ Lục náo loạn một hồi, khó khăn lắm mới khiến cho tất cả mọi người tin tưởng đứa bé là của Lục Kiến Nghi.
Nhưng Lục Kiến Nghi lại để Finn dọn đến ở bên cạnh cô ta, lại làm cho dư luận đảo chiều.
Nhà họ Lục đã có con trai trưởng, cũng không đặt đứa con của cô ta vào trong lòng.
Chỉ khi đứa con trai trưởng này chết thì con trai của cô ta mới có một ngày nổi bật.
Cô ta tin rằng cô ta không phải là người duy nhất có loại suy nghĩ này, phải lợi dụng đồng minh của mình thật tốt mới được.
Hoa Hiền Phương không định nán lại ở đây nữa, nhanh chóng rời khỏi cùng Lục Kiến Nghi.
Kiều An vội vàng liên hệ với người của Tư Mã Ngọc Như.
Tư Mã Ngọc Như đương nhiên cũng muốn giết chết đứa con của Hoa Hiền Phương, nhóc vừa sinh ra đã được kế thừa mười phần trăm cổ phần của nhà họ Lục, là mối đe dọa lớn đối với con trai.
Nhưng loại chuyện này không phải tùy tiện là có thể làm được.
Nhà họ Lục có quy định nghiêm khắc đối với bà vú giữ trẻ, chín đời đều phải rõ ràng trong sạch.
Trước khi đứa bé được ba tuổi thì bọn họ không được tiếp xúc với người ngoài, cũng không thể ra khỏi cửa mà chỉ có thể ở trong nhà họ Lục.
Điều quan trọng nhất là mỗi người đều có thể nhận được tiền lương đến mấy chục triệu.
Muốn mua chuộc bọn họ là hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể ra tay từ người bên ngoài.
Nhưng người ngoài không thể tới gần đứa trẻ được.
Bởi vì đứa trẻ ngoại trừ có bà vú chăm sóc còn có cả vệ sĩ bảo vệ hai mươi bốn giờ.
Vào buổi tối, trong phòng đứa trẻ sẽ để hai bà vú và hai nữ vệ sĩ ở lại.
Ở trong lòng cô ta, người được chọn tốt nhất để xuống tay chính là cô con gái Lục Sênh Hạ.
Cô bé mỗi ngày đều có cơ hội tới gần đứa trẻ, chỉ cần tiêm một liều thuốc độc vào trong bình sữa của đứa bé, hoặc là bôi trên mặt nó một ít Kali xyanua thì nó sẽ chết.
Nếu con bé có thể thay cô ta giải quyết mối họa lớn tiềm ẩn này, cô ta sẽ không uổng công sinh nó ra.
Nhưng đáng tiếc là con bé rất không nghe lời, căn bản là không có giác ngộ hi sinh vì em trai.
Cho nên việc này phải bàn bạc kỹ hơn, phải trù tính không chút sơ hở mới được.
Hoa Hiền Phương về đến nhà liền cùng với bà Lục đẩy đứa trẻ đi hoa viên tản bộ.
Tư Mã Ngọc Như đứng ở phía xa nhìn thấy thì hận không thể biến ánh mắt thành kiếm, một kiếm đâm thủng trái tim của túi sữa nhỏ, để xem nó còn kế thừa cổ phần nhà họ Lục thế nào?
Hắng giọng mấy cái cô ta liền đi qua, muốn thử khi nào có cơ hội tới gần đứa bé nhất.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt mà đứa trẻ đã lớn vậy rồi.”
Cô ta vươn tay muốn sờ bàn tay nhỏ bé của đứa bé, đối phó với một đứa trẻ con, chỉ cần bôi một ít đọc lên tay đã đủ tiễn nó về Tây Thiên rồi.
Bà vú lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay của cô ta.
Bọn họ đều đã được huấn luyện, rất lợi hại, bây giờ cô ta đã được xếp vào trong đối tượng phải nên đề phòng nhất.
“Bà hai, mời bà giữ khoảng cách với cậu chủ nhỏ.”
Tư Mã Ngọc Như nổi máu, dùng sức tát bà vú một cái.
“Một bà vú nho nhỏ như cô mà dám vênh váo tự đắc trước mặt tôi à?”
Lời cô ta còn chưa dứt thì bà Lục đã đưa tay chát chát vào mặt cô ta hai cái: “Quy củ của nhà họ Lục ngoại trừ bà vú chuyên chăm sóc và vệ sĩ, phàm là người không có quan hệ huyết thống trực hệ thì không được tới gần người thừa kế tương lai.
Cô là cái thá gì vậy, còn có thể có đặc quyền sao?”
Tư Mã Ngọc Như tức giận đến lục phủ ngũ tạng đều run rẩy: “Bà là đang cố tình đề phòng tôi đi?”
“Đúng là đề phòng cô.” Bà Lục nói dứt khoát.
Hoa Hiền Phương nhìn Tư Mã Ngọc Như bằng ánh mắt sâu kín, trong chuyện của con cái, cô tuyệt đối sẽ không qua loa.
“Mẹ nhỏ, quan hệ hiện tại của chúng ta cũng không hài hòa, mọi người tốt nhất nên nước sông không phạm nước giếng.”
Tư Mã Ngọc Như hừ nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ là muốn nhìn đứa bé mà thôi.”
“Đứa bé còn nhỏ, tôi cần phải bảo vệ nó an toàn tuyệt đối.” Hoa Hiền Phương nhấn mạnh từng chữ một.
Đáy mắt Tư Mã Ngọc Như hiện lên một tia sắc bén hung ác: “Cũng đúng, đứa nhỏ rất yếu ớt, nuôi không tốt sẽ chết yểu.
Nhất là không chịu nổi có phúc.”
Bà Lục cười lạnh: “Cô đừng có mà ở đây âm dương quái khí, đừng nói là cô không có con trai, cho dù có cũng đừng hòng trông cậy có thể hưởng thụ được phúc của nhà họ Lục.”
Tư Mã Ngọc Như giật mình rùng mình một cái, không biết có phải tự chột dạ hay không mà cứ cảm thấy lời của bà ta có ẩn ý.
Lẽ nào bà ta đã bắt đầu hoài nghi mình?