Tư Mã Ngọc Như tựa như bị một cái bạt tai tát thẳng ngay mặt, sắc đỏ kéo dài tới tận mang tai.
Bằng cấp cô ta không cao, không học hành quá nhiều, những lời này của bà cụ rõ ràng là đang châm chọc, xem thường cô ta.
“Thằng bé đột nhiên ngã xuống, toàn thân co giật mà không phải dị thường sao?”
“Con ngừng ép thằng bé học hành thử xem thằng bé có bệnh nữa không?” Bà cụ Lục trầm giọng nói.
Tư Mã Ngọc Như nghe được ý tứ của bà cụ chính là nghi ngờ Tư Mã Ngọc Thanh giả vờ bệnh: “Y học bây giờ dù rất phát triển nhưng cũng có những loại độc không tra ra được, con biết mẹ một mực bênh vực Hoa Hiền Phương nhưng đây là chuyện tính mạng con người, là chuyện lớn đó, nếu Ngọc Thanh có chuyện gì không may thì con biết ăn nói làm sao với Minh Thịnh?”
Đáy mắt bà cụ lóe lên một tia sắc bén: “Con luôn miệng nói Hoa Hiền Phương hạ độc, con có chứng cứ không?”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi một cái: “Con có lý do để nghi ngờ cô ta, mấy ngày trước vì chuyện tinh dầu tử thảo mà cô ta ghi hận trong lòng, nên mới ra tay với Ngọc Thanh.”
“Người đứng đầu nhà họ Lục ta đây không cho phép những hoài nghi vô cớ như vậy.” Bà cụ quát một tiếng: “Chuyện kia mẹ còn chưa tính toán với con mà con đã muốn gây chuyện tiếp? Hình như con đã quên mất thân phận của mình rồi, chỉ là vợ lẽ mà dám nghi ngờ bà chủ của nhà họ Lục, con cũng to gan quá rồi!”
Từng chữ từng câu bà nói ra đều tựa như một con dao rạch lên người Tư Mã Ngọc Như, khiến những đê hèn trong linh hồn mà cô ta muốn giấu giếm không ngừng bị phơi bày.
Cô ta muốn gào lên, muốn nổi điên nhưng lại không dám, cô ta hiểu rõ bà cụ Lục đã nổi giận rồi, nếu bản thân còn tiếp tục đối đầu với bà chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Cô ta phải nhẫn nhịn, dù cực khổ nhưng nhất định phải nhẫn nhịn.
“Mẹ nói đúng, con là vợ lẽ, con không nên hoài nghi cô ta, là con hồ đồ.
Ngọc Thanh dù là cháu con nhưng nó cũng là cháu đích tôn của nhà Tư Mã, mọi người còn đang chờ nó nối dõi tông đường, so với con thằng bé còn quan trọng gấp mấy lần.
Nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thì con biết lấy mặt mũi nào đi gặp cha mẹ đã mất!” Cô ta nói xong liền gào lên khóc lớn.
Bà cụ lặng thinh nhìn cô ta, bà không phải Lục Vinh Hàn, cô ta vừa khóc vừa kể khổ cũng không có mấy tác dụng.
“Bắt đầu từ hôm nay, con chuyển đến biệt viện phụ cận ở đi, không có sự chấp thuận của mẹ thì không được về nhà chính.
Còn Ngọc Thanh thì đưa nó trở về nhà Tư Mã đi.”
Cả người Tư Mã Ngọc Như run rẩy không thôi: “Mẹ, em trai con chưa về, trong nhà không ai có thể chăm sóc tốt cho Ngọc Thanh hết, vấn đề của thằng bé cũng chưa tra được rõ ràng, lỡ lại phát bệnh thì ai lo cho nó!”
“Không phải con lo có người đầu độc nó sao? Về rồi thì không cần lo lắng nữa.” Bà cụ lạnh lùng nói ra những lời này rồi đứng dậy.
Hoa Hiền Phương đỡ bà cùng đi lên lầu.
Tư Mã Ngọc Như vô cùng hoảng sợ, vội vàng gọi điện cầu cứu Lục Vinh Hàn.
Tư Mã Ngọc Thanh là con trai nhà họ Lục, vì cớ gì mà phải rời đi, người đi phải là Hoa Hiền Phương độc ác kia mới đúng.
Lục Vinh Hàn tới chỗ bà cụ cầu xin: “Lần này đúng là Ngọc Như sai rồi, nhưng cô ấy chỉ là quá lo cho thằng bé nên mới suy nghĩ lung tung, mẹ tha thứ cho cô ấy một lần đi.”
Bà cụ hừ nhẹ một tiếng: “Con nuông chiều cô ta không có nghĩa ai trong cái nhà này cũng phải nuông chiều cô ta, mẹ không bắt cô ta cút khỏi nhà họ Lục đã là nể tình lắm rồi, làm người phải biết giới hạn biết thân phận của mình.”
“Còn không phải sao, người nhà Tư Mã so ra còn tôn quý gấp mấy lần người nhà họ Lục chúng ta, ăn cơm mà còn phải có người thử độc trước, làm như hoàng đế vậy, chúng ta phục vụ nổi sao.” Bà Lục tiếp lời.
Lục Vinh Hàn trợn mắt nhìn bà: “Bà còn sợ chuyện chưa đủ loạn sao?”
Hoa Hiền Phương cười nhạo một tiếng: “Bố, lời này có chút buồn cười đó, mẹ nói chuyện thì là sợ chưa đủ loạn, còn mẹ nhỏ gây chuyện thì chính là vì tình mà bỏ qua.
Trong lòng bố những người ở đây không là gì sao, mà có thể bị vợ nhỏ của bố oan uổng chỉ trích, chút gia quy của nhà họ Lục cũng không có giá trị?”
“Ý mẹ đã quyết, vẫn nên để cô ta dọn ra khỏi nhà họ Lục đi, ở bên ngoài con muốn dung túng nuông chiều như nào thì làm như thế, chúng ta mắt không thấy tâm không phiền.” Bà cụ Lục giận dữ nói.
Khóe miệng Lục Vinh Hàn không ngừng co rút.
Sau lần quyết định kia, giống như con gái ông nói, ông đã hoàn toàn mất đi sự tôn kính của mọi người, thái độ của mọi người đều thay đổi, ai cũng coi ông như một người không biết phân biệt phải trái.
“Tư Mã Ngọc Như phạm lỗi nên phạt, nhưng Ngọc Thanh vô tội, không bằng trước hết cứ để thằng bé ở lại biệt viện phụ cận cùng mẹ nhỏ, một thời gian sau mà thằng bé không phát bệnh hẵng đưa nó trở về.”
Hoa Hiền Phương cuối cùng vẫn mềm lòng, mở lời cầu xin bà cụ Lục cho Tư Mã Ngọc Thanh ở lại.
Cô đã sớm biết Lục Vinh Hàn sẽ đến xin tội giúp, trước đó cô cũng đề nghị với bà cụ không sắp xếp đầu bếp và người giúp việc đến chỗ Tư Mã Ngọc Như, để cô ta tự mình chăm sóc và nấu ăn cho Ngọc Thanh.
Đây là một loại hình phạt trá hình.
Tư Mã Ngọc Như đời này căm ghét chuyện bếp núc, nghĩ rằng như vậy có thể che giấu xuất thân hèn mọn của bản thân, Hoa Hiền Phương phải khiến cô ta nếm trải cực nhọc của chuyện bếp núc, khiến cô ta có muốn cũng không quên được.
Cái này so với việc cầm roi đánh cô ta còn ác hơn vài phần!
Bà cụ nhấp một ngụm trà: “Ngọc Thanh có thể tạm ở lại, nhưng chuyện xử phạt Ngọc Như không thể miễn, bắt đầu từ bây giờ không được phân phó người giúp việc với đầu bếp đến biệt viện phụ cận, tất cả mọi chuyện phải do chính cô ta làm.”
Lục Vinh Hàn đỡ trán: “Cô ấy không biết nấu cơm.”
“Không biết thì học, để cho cô ta nhớ rõ thân phận của mình, không phải muốn quên là quên.” Bà cụ lạnh lùng nói.
Bà Lục âm thầm cười một tiếng: “Như vậy cũng đã dụng tâm khổ cực với cô ta rồi, chuyện gì cũng tự mình làm thì cô ta không cần lo sợ có người hạ độc nữa.”
Hoa Hiền Phương khuấy cà phê trong tay, ung dung nói: “Bố không cần lo lắng, con sẽ sắp xếp dì Mã ở bên cạnh chỉ dạy mẹ nhỏ, đến khi mẹ nhỏ học được mới thôi.”
Buổi chiều Lục Kiến Nghi trở về, nghe được xử phạt này thì không nhịn được mà phá ra cười.
Anh có thể tưởng tượng được cảnh Tư Mã Ngọc Như phát điên trong nhà bếp.
“Cô nhóc này thật là lanh lợi.” Anh cưng chiều vuốt tóc cô.
Khóe miệng Hoa Hiền Phương kéo lên một nụ cười giảo hoạt: “Cô ta muốn đấu thì em đấu với cô ta thôi.
Bố muốn cưng chiều cô ta cũng không thể vì cô ta mà bị mọi người đối đầu.”
Lục Kiến Nghi cười mỉa mai: “Ánh mắt ông ấy tệ đến mức nào mà đi thích loại phụ nữ như cô ta, liên tục bị cô ta đùa giỡn xoay vòng.”
“Cái này gọi là chân ái.” Cô nhún vai, tình yêu khiến người ta mù quáng, đây đúng là danh ngôn chí lý mà.
Lục Kiến Nghi lại không nghĩ vậy: “Đừng sỉ nhục chữ này, mù quáng với yêu đương cách biệt rất lớn.”
Hoa Hiền Phương đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa nhìn ánh trăng rực rỡ bên ngoài, trong giọng nói mang theo vài phần cảm khái: “Bố cũng coi như là một kẻ si tình, không biết sau này khi anh già rồi có còn đối xử tốt với em như vậy không?”
Lục Kiến Nghi ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng: “Chỉ có chết đi rồi thì mới không đối xử tốt với em thôi.”
Cô liếc anh một cái: “Chết cũng không được thay lòng, nếu anh chết trước thì nhất định phải ở thiên đường đợi em, không được tìm nữ quỷ khác, nếu em chết trước thì sẽ ở thiên đường đợi anh.”