Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 697



Nói xong, cô ta liền che mặt khóc rống lên: “Ngọc Thanh, con trai của mẹ, con mà có mệnh hệ gì thì mẹ cũng sống không nổi nữa.”
Lục Vinh Hàn thở dài nặng nề: “Anh đã phái người đi tìm rồi.”
Đôi mắt Tư Mã Ngọc Như khẽ lóe lên một tia nham hiểm xấu xa, cô ta chắc chắn Hoa Hiền Phương đã giấu con trai mình, chỉ cần phái người theo dõi Hoa Hiền Phương, nhất định sẽ tìm được con trai của mình, đến lúc phải khiến Hoa Hiền Phương ăn không ngon ngủ không yên.

Trong ngôi nhà thông mình, bốn đứa trẻ chơi rất vui vẻ, Hoa Hiền Phương ngồi trên sô pha bên ngoài ăn hoa quả, vẻ mặt lo lắng.

“Ma vương Tu La, anh nói xem Ngọc Thanh sẽ đi đấu chứ
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén: “Em xem hai đứa nhỏ chơi vui biết bao, nếu như Tư Mã Ngọc Thanh thực sự mất tích, chúng không thể nào mà thoải mái như vậy được, kiểu gì cũng đã bắt anh đi tìm Ngọc Thanh về từ lâu rồi.”
Hoa Hiền Phương khẽ lắc đầu: “Ý của anh là…” Nói được nửa lời, cô lập tức lắc đầu: “Không thể nào, Sênh Hạ cũng vừa mới biết, chỉ dựa vào một mình Tiểu Quân làm sao mà giấu Ngọc Thanh đi được.”
Lục Kiến Nghi giật giật khóe miệng, cười nhạt nói: “Em có chắc là con bé vừa mới biết không?”
Hoa Hiền Phương hỏi: “Ý anh là hai đứa nhóc nó hợp lại nói dối em sao?”
Lục Kiến Nghi vỗ vỗ vai cô: “Vậy để bọn trẻ tự mình lo liệu đi, đừng can dự vào, cứ coi như không biết chuyện gì cả.”
Cô đỡ lấy cái trán đang đổ mồ hôi: “Hai đứa trẻ này đúng là nói dối không chớp mắt mà, đây chả phải việc tốt đẹp gì cả, nhất là Tiểu Quân, em phải dạy cho nó một bài học mới được.”
“Nếu muốn dạy cũng phải đợi đến khi chuyện này kết thúc cái đã.” Lục Kiến Nghi nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.


Cô vuốt vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Anh nghĩ chúng nó sẽ giấu Ngọc Thanh ở đâu?”
“Nhất định phải là nơi có người chăm sóc thằng bé.” Lục Kiến Nghi điềm nhiên nói.

Hoa Hiền Phương suy nghĩ rất lâu, nhưng không nghĩ ra được là ở đâu.

Hai đứa nhỏ này đúng là ranh ma quỷ quái mà.

Đến tối, Hoa Hiền Phương nhận được cuộc gọi từ Tôn Yến Tư, cô ấy đã đặt vé tàu rồi, ngày mốt sẽ tới Long Minh.

Tuy nhiên, ở Giang Thành, vẫn có người đến trước cô ấy, chính là vợ chồng Hoa Tuấn Anh.

Hoa Tuấn Anh dẫn vợ đi mua sắm, đương nhiên là trong lòng anh ta muốn để Hoa Hiền Phương thanh toán hóa đơn, nếu không sao lại phải lặn lội xa xối đến tận Long Minh làm gì chứ.

Vợ anh ta Lưu Lộ Mai là một người nghiện mua sắm, việc cô ấythích nhất chính là mua sắm, hơn nữa toàn là hàng hiệu đủ thứ, cái gì cũng mua bằng được, chỉ có thể mặt dày đến chỗ Hoa Hiền Phương ăn ké, kiếm chác.

Ngày hôm sau, Hoa Hiền Phương đến trạm ga đón bọn họ.

“Anh họ, chị dâu, đói chưa, ở nhà đã chuẩn bị đồ ăn rồi, về là ăn thôi.”
Lộ Mai cười nhẹ: “Hoa Phi, nhìn Hiền Phương tốt biết bao, ở nhà họ Hoa này, Hiền Phương là em gái ruột của chúng ta, còn oan nghiệt Hoa Mộng Lan, sau này đừng qua lại gì nữa, coi như nhà họ Hoa không có con người đó.”
“Chúng ta đều mang dòng máu của nhà họ Hoa, vốn là người một nhà, anh cảm thấy Hiền Phương là thân thiết nhất với anh, thân hơn cả Hoa Mộng Lan ấy chứ.” Hoa Tuấn Anh cười nói.

Hoa Hiền Phương từ nay sẽ là thần tài của bọn họ nên phải dỗ dành nịnh bợ.

Hoa Tuấn Anh khá rõ về tính cách của Hoa Hiền Phương, ân oán rõ ràng, còn rất trọng tình cảm, bạn đối tốt với cô ấy thì cô ấy sẽ đối lại tốt với bạn gấp đôi.

Nếu bạn đối xử tệ với cô ấy, cô ấy cũng sẽ đáp trả lại gấp đôi.

Hoa Hiền Phương liếc nhìn hai người họ một cái rồi nói: “Hoa Mộng Lan còn làm loạn ở nhà sao?”
“ Phải, cứ toàn đến đòi tiền, dọa bố mẹ phải trốn ở nhà cô.” Hoa Tuấn Anh hừ một tiếng “Đều do mẹ anh làm hư nó, anh muốn đánh nó, mẹ anh còn liều mình ngăn cản, nói là nếu như anh đánh vào mặt nó thì mẹ không tha đâu.”

Lộ Mai bĩu môi: “Không biết nó lấy địa chỉ nhà mới của bọn chị đâu ra mà ngày nào cũng chặn bọn chị ở cổng, chị tức quá nên đã gọi cho bệnh viện tâm thần đến đưa nó đi rồi.”
Hoa Hiền Phương hơi giật mình “Cô ấy bị nhốt trong bệnh viện tâm thần sao?”
“Ừm, em đừng nói với bố mẹ chồng chị đấy, nếu không họ chắc chắn sẽ đưa nó ra ngoài.

Họ quản không nổi Hoa Mộng Lan, chỉ biết trốn tránh, toàn để lại một đống tàn cuộc cho bọn chị dọn dẹp, bọn chị không khách sáo với Hoa Mộng Lan nữa đâu.” Lộ Mai nói.

Hoa Hiền Phương nhún vai: “Em cũng không rảnh đi quản chuyện của cô ấy, để cô ấy tự xử đi.”
Sau khi trở về biệt thự, Lộ Mai liền muốn đi mua sắm sau khi ăn cơm xong.

“Hiền Phương, chị tìm thấy một chiếc túi phiên bản giới hạn trên trang web chính thức của Hermès, chỉ ở cửa hàng độc quyền ở Long Minh mới có bán, chị phải mua nó càng sớm càng tốt chứ không bị người khác giành mất.”
Cô ấy đặc biệt là vì chiếc túi này nên mới tới đây.

Hoa Hiền Phương nở nụ cười: “Được rồi, buổi chiều chúng ta đi mua sắm.”
Hoa Hiền Phương thực sự không thích mua sắm, sau khi đến cửa hàng độc quyền Hermès, cô ngồi ở khu vực nghỉ ngơi uống nước ép và để cho Lưu Lộ Mai và Hoa Tuấn Anh tự đi mua sắm.

Lộ Mai thích một chiếc túi bạch kim bằng da cá sấu, giá một trăm năm mươi triệu.

Bản thân cô ấy không kiếm được nhiều tiền, lương tháng của cô ấy chỉ có mười lăm triệu nhân dân tệ, mức tiêu dùng này đã vượt xa thu nhập của cô ấy.

Là một gia tộc ánh trăng điển hình, tiền lương hàng tháng cô ấy đều tiêu sạch, tiêu hết còn nợ mấy chục triệu, đợi Hoa Tuấn Anh thay cô ấy trả.

Hoa Tuấn Anh hiện đang làm ở một cơ sở công lập, chính Hoa Hiền Phương là người đã tìm việc làm cho anh ta, lương hàng tháng cộng với các khoản phụ cấp lên đến hơn ba mươi triệu nhưng vẫn không đủ để đôi vợ chồng trẻ tiêu xài.

Điều mà Hoa Tuấn Anh thích là vẻ đẹp và sự tinh tế của Lộ Mai.

Phụ nữ xinh đẹp đương nhiên tiền tiêu cũng phải nhiều, riêng mỹ phẩm đã lên tới mấy triệu một tháng.

Hoa Hiền Phương từ nhỏ đã siêng năng và tiết kiệm, cô không hề tán thành lối sống của hai người họ, nhưng với khả năng tài chính của mình, nếu tỏ ra ý kiến gì thì bọn họ sẽ cảm thấy cô nhỏ nhen, keo kiệt bủn xỉn.


Lộ Mai cầm chiếc túi lên và không nỡ đặt nó xuống lại: “Hiền Phương, em thấy chiếc túi này có đẹp không? Đây là mẫu mới nhất trong năm nay, phiên bản giới hạn, cả nước chỉ có hai cái ở cửa hàng độc quyền Long Minh này thôi.”
“Đẹp, chỉ cần chị dâu thích là được.” Hoa Hiền Phương cười gật đầu.

Hoa Hiền Phương ho một tiếng rồi nói: “Bà xã, một trăm năm mươi triệu lận đấy, anh không có nhiều tiền như vậy đâu, em đổi cái khác rẻ hơn đi.”
Anh ta là đang cố ý nói vậy, không thể nói trực tiếp nên chỉ đành than nghèo với Hoa Hiền Phương để ra hiệu cho cô.

Lộ Mai tức giận trừng măt nhìn anh ta một cái: “Em mỗi ngày đều nằm mơ muốn mua được cái túi này, cho dù vay mượn cũng phải mua được cho em.”
“Sao em không bảo anh bán máu và thận luôn đi.” Hoa Tuấn Anh chép miệng.

Hoa Hiền Phương trong lòng không khỏi thở dài, nói thật ra, đây không phải là một người phụ nữ có thể chung sống cả đời.

Loại phụ nữ này, đàn ông mà nghèo nuôi không nổi, còn đàn ông giàu thì không xem bọn họ ra gì.

Chắc là cuộc sống của cô và người anh họ sẽ không yên ấm nổi đâu, ngày nào mà chả cãi cọ.

“Được rồi, để em mua cho.”
Cô lấy trong túi ra chiếc thẻ đen đưa cho nhân viên thanh toán.

Long Lộ Mai vui mừng khôn xiết, miệng không ngừng cười.

Đúng lúc cô ấy đang đắc ý thì một người phụ nữ bất ngờ từ cửa xông vào giật chiếc túi trên tay cô.




Bình Luận (0)
Comment