“Bà ơi, bệnh viện đều là nhà họ Lục chỉ định, những người đó chắc chắn đều nghe theo sắp xếp của Hoa Hiền Phương.
Cháu sợ là Hoa Hiền Phương đã thu mua chuộc bọn họ từ lâu rồi, đến lúc đó kết quả giám định bị bóp méo, thì dù con của cháu là của Lục Kiến Nghi thì bọn họ cũng sẽ đổi trắng thay đen thôi.
Cháu muốn trở về thành phố Tinh Không, cháu chỉ tin bệnh viện của chính chúng ta.” Đỗ Di Nhiên tỏ vẻ oan ức.
“Nhà họ Lục có quy củ của nhà họ Lục, dù cháu ở thành phố Tinh Không, bọn họ cũng không nhận, cháu phải làm ở bệnh viện bọn họ chỉ định.
Còn việc bóp méo kết quả, thì cháu vốn không cần lo lắng.
Bà về vẫn biết một chút nhà họ Lục.
Bọn họ vô cùng coi trọng huyết thống, mỗi đứa bé do vợ sinh ra đều phải làm giám định huyết thống.
Con của Hoa Hiền Phương cũng phải làm.
Xét nghiệm quan hệ cha con phải làm đồng thời ở ba bệnh viện, sau khi làm xong thì lập tức kiểm tra đo lường xét nghiệm, hơn nữa còn có người chuyên trông giữ ở bên cạnh, đừng nói là Hoa Hiền Phương, dù là Lục Kiến Nghi cũng không nhúng tay vào được.” Bà cụ Đỗ nghiêm trang nói.
Đỗ Di Nhiên mấp máy môi, cạn kiệt sức lực nhưng vẫn duy trì sự trấn định.
“Bà ơi, bà không biết Hoa Hiền Phương gian xảo như thế nào đâu, chuyện gì cô ta cũng có thể làm được, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nói chung cháu không muốn làm, cháu tuyệt đối sẽ không cho Hoa Hiền Phương cơ hội tổn thương đứa bé đâu…”
Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị bà cụ Đỗ nghiêm ngặt quát một tiếng ngắt lời: “Bà mặc kệ cháu đang có ý định quỷ quái gì, cháu vẫn phải làm giám định huyết thống, nếu là một đứa con hoang không rõ nguồn gốc thì phải bỏ nó đi ngay.
Nhà họ Đỗ không chưa chấp loại người như thế này.”
Đỗ Di Nhiên giơ tay lên: “Bà ơi, cháu dùng tính mạng của mình để đảm bảo đứa con này của cháu là của Lục Kiến Nghi thật.
Cháu tuyệt đối sẽ không nhàm lẫn đâu, bà phải tin tưởng cháu chứ.”
“Bà tin tưởng cháu có ích lợi gì, người của nhà họ Lục tin tưởng cháu mới được.
Cháu giở trò như thế, sẽ chỉ làm người của nhà họ Lục cảm thấy cháu chột dạ, không dám đi làm giám định huyết thống thôi.” Bà cụ Đỗ nói.
“Bà ơi, nếu hiện tại cháu đi làm giám định huyết thống, chứng minh đứa bé chính là con của Lục Kiến Nghi, Hoa Hiền Phương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con của cháu, cô ta sẽ tìm cách hại cháu sinh non.
Chỉ khi sinh con ra, rồi đi làm giám định huyết thống mới là an toàn nhất.” Đỗ Di Nhiên ra sức thuyết phục bà cụ.
Nhưng bà cụ Đỗ không phải người ngu, không dễ dàng bị lừa bịp như vậy.
“Có phải cháu nói với Hoa Hiền Phương, ba tháng sau mới làm giám định huyết thống hay không?”
“Cháu là vì kéo dài thời gian, đây chỉ là kế hoãn binh binh.” Đỗ Di Nhiên nói.
Bà cụ Đỗ vỗ mạnh lên bàn một cái: “Trong chuyện này cháu không thể thích làm gì là làm được.
Người nhà họ Lục đã tỏ thái độ rõ ràng rồi họ nể tình bà nên mới cho phép cháu kéo dài tới ba tháng, nếu cháu từ chối lần nữa, cứ không chịu làm giám định huyết thống thì cho dù đứa bé này là của ai nó cũng sẽ không có quan hệ với nhà họ Lục hết.
Bà cũng sẽ không cho phép cháu tùy tiện sinh nó ra đâu.
Ba tháng sau, cháu phải làm giám định huyết thống, nếu không thì dù đứa bé của ai, cháu cũng phải bỏ.”
Bà cụ Đỗ nói xong, thì tắt video đi.
Đỗ Di Nhiên hết hồn, thần kinh toàn thân đều căng thẳng.
Chắc chắn đồ đê tiện Hoa Vô Song này đã thêm mắm thêm dặm muối, đâm sau lưng cô ta.
Cho nên bà cụ mới tức giận như vậy.
Cô nhỏ Đỗ sắp xếp trợ lý để giải thích chuyện “Chân tướng” ở trong nhóm Zalo, nhưng chắc là Tư Mã Ngọc Như sẽ không để bộ phim bom tấn này ra mắt, cô ta phải không ngừng lên men, làm nổ nó, khiến nó phá hủy Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương.
“Tôi nghe nói cô Đỗ đã đến thành phố Long Minh, nhà họ Lục còn sắp xếp chỗ cho cô ấy bí mật sinh con.
Mấy ngày nay, Lục Kiến Nghi giấu Hoa Hiền Phương liên lạc với cô Đỗ ở thành phố Tinh Không, sớm nắng chiều mưa, không ngờ lại có thai rồi.
Hoa Hiền Phương tức giận đến mức mỗi ngày đều ở trong phòng khóc.”
“Lúc người phụ nữ mang thai, đàn ông dễ lạc lối nhất, cậu Lục trẻ tuổi lại nóng tính, sức trai phơi phới, đâu thể nào ăn chay mấy tháng không được cơ chứ.”
…
Đỗ Di Nhiên biết Hoa Hiền Phương sẽ tra địa chỉ IP, nên cố gắng sắp xếp người gửi tới từ nước ngoài, như vậy bọn họ sẽ không bắt được nhược điểm.
Cô nhỏ Đỗ thấy “Lời đồn” không ngừng, thì cho rằng lại là cháu gái đang làm trò quỷ, nên đi tìm cô ta chất vấn.
“Di Nhiên, có phải cháu lại đang nói lung tung trong nhóm Zalo hay không?”
“Không có, cháu cũng không dùng Zalo.” Đỗ Di Nhiên lắc đầu, cô ta phiền muốn chết, đâu có thời gian lên Zalo.
“Vậy tại sao còn có người nói lung tung ở bên trong đó, sợ thế giới không đủ loạn à?” Cô nhỏ Đỗ hỏi.
Đỗ Di Nhiên xẹp lép miệng: “Làm sao cháu biết được, là giấy không gói được lửa, qua một thời gian nữa, bụng của cháu lớn rồi, muốn giấu cũng không giấu được.”
Cô nhỏ Đỗ nhíu mày, một chút vẻ sắc bén hiện lên từ đáy mắt: “Ngày hôm qua, sau khi chúng ta tới thành phố Long Minh, cháu có đi ra ngoài một buổi chiều, có phải cháu gặp ai hay không?”
“Cháu đi gặp Tư Mã Ngọc Như, và bạn học cũ của cháu là Lâm Tư Nhã.” Đỗ Di Nhiên thản nhiên nói.
Cô nhỏ Đỗ nhíu mày: “Cháu đi gặp Tư Mã Ngọc Như làm cái gì?”
“Là cô ta hẹn cháu.” Đỗ Di Nhiên nói.
“Cháu nói việc này cho cô ta biết à?” Cô nhỏ Đỗ nâng trán.
Đỗ Di Nhiên gật đầu: “Là cô ta để cho cháu dẫn dắt dư luận, nhóm Zalo cũng là cô ta kéo cháu vào.
Cô ta rất hiểu Lục Kiến Nghi và nhà họ Lục, hơn nữa cô ta còn hận Hoa Hiền Phương thấu xương như thế, cháu muốn lợi dụng cô ta để cho cô ta giúp cháu một tay.”
“Đứa ngốc này.” Cô nhỏ Đỗ chọc cái trán của cô ta: “Cháu muốn lợi dụng cô ta? Cô thấy là cô ta đang lợi dụng cháu thì có! Cô ta muốn coi cháu là con tốt để cho cháu và Hoa Hiền Phương ngao cò đánh nhau, cô ta sẽ ngư ông đắc lợi.
Cháu cũng đừng quên, cô ta là người bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài, là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Y Hạo Phong.
Y Hạo Phong là mẹ ruột Lục Kiến Nghi, cháu gần gũi với cô ta thì cũng sẽ bị Y Hạo Phong xếp vào sổ đen, cháu lại thêm một kẻ địch nữa.”
Đúng là Đỗ Di Nhiên muốn như vậy, cô ta không có người ở thành phố Tinh Không, nên phải tìm mấy đồng minh mới được.
Tư Mã Ngọc Như là người thích hợp nhất.
“Cô, cô không cần lo lắng, cháu sẽ cẩn thận.”
Cô nhỏ Đỗ lắc đầu: “Cháu ấy à, vẫn được bảo vệ tốt quá, thiếu kinh nghiệm, không biết lòng người hiểm ác đáng sợ.”
Đỗ Di Nhiên cầm tay cô ả: “Cô, trước cô đừng động đến những thứ này, cô mau giúp cháu khuyên nhủ bà, để cháu sinh con ra.
Trong tương lai nó sẽ trở thành vũ khí để chúng ta đối phó với nhà Hoa.”
Cô nhỏ Đỗ thở dài: “Cô nói, chưa chắc bà cụ đã nghe, cô nghĩ biện pháp một chút.”
Sau khi về phòng, cô ả gọi điện thoại cho Hoa Hiền Phương, đẩy tất cả trách nhiệm lên trên người Tư Mã Ngọc Như.
Trên Mặt Của Hoa Hiền Phương nổi lên ánh sáng lạnh hung ác nham hiểm, cô trở về từ công ty, rồi nói việc này cho Lục Kiến Nghi.
“Tư Mã Ngọc Như này đúng là tính chết, hết có thuốc chữa.”
“Cô ta nên đợi ở bệnh viện tâm thần cả đời đi, mỗi ngày hưởng thụ sự vui vẻ do điện giật.” Giọng của Lục Kiến Nghi vô cùng lạnh, lạnh như băng cùng nước đá va chạm nhau vậy.
Đôi mắt đen nhánh của Hoa Hiền Phương sáng như sao, trán cô lộ ra vẻ hơi xảo trá: “Không bằng để cho cô ta điên một thời gian.”.